Truyện ngắn - Yêu chậm
Tình là gì? Người tình là ai? Và ai là người yêu?
Tôi cũng đã từng hỏi những câu như vậy mỗi khi đêm xuống. Ánh đèn đường đã lên, tôi ngồi một mình trong phòng, chỉ có riêng tôi, những hình ảnh hiện lên trong khoảng không trước mặt, tuy mờ nhạt nhưng đau. Trong những cơn mơ tôi cũng thường thấy em, em trong cơn những cơn mộng mị luôn ẩn hiện, vui đùa trong làn khói mơ hồ xa xôi nhưng mỗi khi tôi chạy lại bên em thì em lại biến mất, nó đối với tôi không phải là ác mộng vì chí ít thì tôi cũng còn được gặp em, mà mỗi khi giật mình thức dậy thì mắt tôi lại ướt đẫm. Cũng năm năm kể từ khi em xa tôi, những giọt nước mắt từ hàng mi tôi chảy xuống trong ngày hôm đó. Em đến bên tôi nhẹ như một cơn gió, cũng phải thôi tên em là Linh Nhiên mà – cơn gió thoảng.
Tôi chưa bao giờ yêu nhạc Trịnh như bây giờ, từng lời nhạc như nói lên tâm trạng của tôi " không hẹn mà đến, không chờ mà đi, bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta, bên trời xanh mãi, những nụ mộng mơ, để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười.…” tôi yêu em như con thiêu thân tìm ánh sáng và lao vào nó dù biết là sẽ phải chết. Mất em tôi dường như chẳng còn gì, trong mục tiêu của tôi đâu đó vẫn có tôi và em.
- - Có khi nào anh rời xa em không?
Câu hỏi ngày nào của em cứ vang vọng trong ký ức nhạt nhòa theo năm tháng của tôi, những lúc như thế tôi chỉ nhẹ nhàng nhéo nựng vào má em, và ôm em thật chặt thay cho câu trả lời. Em ngốc lắm làm sao tôi có thể rời xa em được khi mà em là người nắm giữ trái tim tôi cơ chứ. Vậy mà bây giờ em lại bỏ tôi một mình, trong căn phòng lạnh lẽo này.
………………………..V…………………………
Ký ức của em trong tôi chỉ còn là những buổi đi liên hoan với bạn bè, cái thời sinh viên trong tôi là em. Em là hoa khôi của trường, vừa học giỏi, hát hay mà còn giỏi nấu ăn, thêu thùa, em có đủ tố chất của một người phụ nữ Việt. Em học về du lịch, là một hướng dẫn viên du lịch đầy tiềm năng. Trong trường không ít người theo đuổi em và em đã chọn tôi. Ngày em đồng ý yêu tôi có có lẽ là ngày đẹp nhất trong cái thời sinh viên của một chàng trai tỉnh lẻ.
- - Tại sao em lại yêu anh?
Tôi hỏi em trong một lần chúng tôi ngồi tâm sự sau hai tháng quen nhau, câu hỏi đó luôn ám ảnh tôi, so với em tôi thật sự không có gì, không đẹp, không học giỏi, vậy mà em từ chối tất cả để đến bên tôi.
- - Em không biết, nó cứ như những bông hoa vậy, mỗi bông đều có một mùi hương khác nhau nhưng hầu như hoa nào cũng đẹp!
Có cái gì đó thoảng qua làm cho tôi ấm áp. Nếu em hỏi tôi lại chính câu hỏi mà tôi hỏi em thì có lẽ tôi sẽ phải rất xấu hổ, tôi đã từng cố gắng chinh phục em chỉ để chứng minh cho đám bạn thấy là tôi cũng khá có giá nhưng sau khi có em rồi tôi lại cảm thấy mình có tình cảm với em, ngày một nhiều hơn. Để đến một ngày em xa tôi mãi mãi, chuyến xe định mệnh đó đưa em tôi đi, không một câu giả từ, không một lời từ biệt. Em đã ngồi trên chuyến xe bus để đến bên tôi vào một buổi tối mùa xuân nhưng chiếc xe đã không mang em lại bên tôi mà mang em đi khỏi cuộc đời tôi.
" Nhắm mắt, cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ, hay chỉ là giấc mơ thôi nghe tình đang chết trong tôi nghe lòng tiếc nuối, tiếc thương suốt đời”.
………………………..V…………………………
- - Tôi yêu anh.
Một câu nói ngắn ngọn của Vân sau khi ngậm một ngụm trà. Vân là một người bạn thân thời niên thiếu của tôi, cô bạn là một người có cá tính mạnh mẽ, là một người năng động, cô luôn dõi theo tôi từ hồi còn là bạn cùng đại học. Tôi bình thản, ngả người ra sau ghế hít một hơi thât dài, đã năm năm rồi kể từ khi em rời xa tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ quen một người con gái khác, có lẽ bây giờ không phải lúc.
- - Cậu có biết mình đang nói gì không vậy?
- - Tôi biết rõ bản thân mình hơn cậu mà!
Tôi không nói gì chỉ khẽ đẩy ghế ra và tôi bước đi, tôi không thích làm ai buồn, nhất là Vân, cô bạn là một người bạn thân cũng như một người chị, cô lúc nào cũng hiểu tôi, cô yêu tôi nhưng cô biết trong trái tim tôi chỉ có em nên cô chỉ âm thầm chờ đợi. Cả cuộc đời này tôi nợ Vân cả tình lẫn nghĩa. Tôi bước qua cô, tôi chạy trốn, chạy trốn cái gọi là tình yêu, tôi sợ mình phải đau thêm lần nữa.
- - Hãy cho tôi một cơ hội!
Tôi biết Vân là một con người mạnh mẽ nhưng tâm hồn cô thì rất dễ bị tổn thương, tôi biết tôi luôn làm cô tổn thương, từ ngày tôi quen em, cô đã đi lui, nấp vào một ngóc ngách nào đó nhìn tôi hạnh phúc.
- - Dừng lại đi, Vân!
………………………..V…………………………
Hôm nay, tôi lại mơ thấy em, hình ảnh em hôm nay cũng mờ nhạt như những lần trước, hình như em đang muốn nói với tôi cái gì đó, khi tôi chạy lại gần một nụ cười hiện lên gương mặt em, nụ cười đã bao năm tôi không còn đuuợc nhìn thấy rồi em ngoảnh mặt quay đi. Tôi giật mình tỉnh dậy, lại một ngày mệt mỏi đang đợi tôi trước mắt. Từ khi em đi, tôi vùi mình vào công việc, để cố gắng quên đi em nhưng như người ta vẫn thường nói " cố quên thì sẽ nhớ ". Tôi bước ra khỏi phòng.
- - Chào buổi sáng!
Là Vân, sao có thể chứ, tôi cứ tưởng là cô bạn ở một cái khách sạn nào đó.
- - Tôi ở đây vài ngày được chứ?
Căn nhà này là của tôi và Vân, chúng tôi đã chung tiền lại mua căn hộ này, Vân một phòng và tôi một phòng nhưng không lâu sau khi tôi quen em thì cô bạn qua Mỹ du học, vì thế căn nhà này chỉ còn mình tôi.
- - Nhà này cũng của cậu mà!
Tôi nói và đi vào phòng tắm, Vân nói với theo trước khi tôi kịp đóng cửa lại.
- - Xin lỗi cậu chuyện hôm qua nhé!
Khi tôi tắm xong thì thấy bữa sáng đã dọn sẵn, khi còn ở với Vân, cô bạn luôn là người nấu ăn cho tôi còn tôi ( tất nhiên ) thì rữa chén. Ngày tháng đó rất vui, cô bạn nấu ăn thì khỏi phải chê, ngon - bổ - rẻ .
- - Tôi không nghĩ là sẽ được ăn những món ăn của cậu nấu nữa!
- - Vậy thì tự cảm ơn Chúa vì điều đó đi.
Cô bạn luôn như vậy, trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý cô muốn truyền tải. Tôi và cô bạn cùng ăn với nhau như chưa có chuyện của ngày hôm qua vậy.
………………………..V…………………………
Vân về Việt Nam cũng gần một tuần rồi, từ lúc cô về ở cùng nhà với tôi thì tôi thấy căn nhà như gọn gàng hơn, tôi như tràn về một thời trước khi quen em, lúc đó cũng như bây giờ, Vân luôn dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cô luôn mở tung những cánh cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào tạo không khí ấm áp cho căn nhà, sau khi ăn sáng xong thì tôi và Vân cùng nhau đi học, café bệt, ăn ốc bờ kè, chúng tôi luôn đi bên nhau như hình với bóng, chúng tôi cùng nhau khám phá hết mọi ngóc ngách của cái thành phố này. Không biết tại sao tôi lại quên những ký ức này chứ, do em sao?
Cũng như lúc trước, tối hôm nay chúng tôi ngồi cùng nhau bên góc cửa để chia sẽ cho nhau những buồn vui trong cuộc sống.
- - Dạo này làm gì?
Tôi mở lời hỏi Vân và nhận ra rằng từ lúc cô du học đến giờ tôi chưa hề biết cô làm gì, những cuộc điện thoại của chúng tôi thì cô toàn nghe tôi kể, cô luôn hỏi thăm tôi, tôi luôn kể về chuyện của tôi và em, còn chuyện của cô tôi không để ý. Sao bây giờ tôi mới nhận ra kia chứ, tôi thấy có gì đó hối hận dâng trào trong lòng, tôi thật vô tâm, thật không công bằng đối với Vân. Cô bạn quấn mấy lọng tóc vào tay mình và trả lời.
- - Có làm gì đâu, tôi mới học xong cao học. Còn cậu, công việc vẩn ổn chứ?
- - Cũng vậy thôi!
Chúng tôi ngồi cùng nhau như thuở còn là sinh viên, mỗi người tự chìm vào những suy nghĩ riêng của mình. Giờ đây, tôi nhìn Vân, vẫn ánh mắt đó ánh mắt luôn dõi theo tôi, ánh mắt cô bạn như những ngôi sao lấp lánh ngoài trời kia. Những làn gió nhẹ lướt qua chúng tôi, thật ấm. Cô bạn nói khẽ:
- - Linh Nhiên đấy!
………………………..V…………………………
Hôm nay tôi lại mơ về em, vẫn giấc mơ cũ, em như muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi chạy lại thì em biến mất. Đây là lần thứ ba tôi mơ thấy cảnh này rồi, em muốn nói gì với tôi? Tôi bước xuống, vẫn như mọi ngày, Vân đang nấu bữa ăn sáng, nhìn Vân đang hỳ hục trong bếp lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc không tên, cảm xúc trong tôi giờ đây là gì? Tôi không nắm bắt được.
- - Dậy rồi à? Tắm đi rồi qua ăn sáng!
Cô bạn nháy mắt tinh nghịch khi nói với tôi, Vân khi nào cũng vậy, luôn có những hành động khiến tôi phải bật cười, Vân sẽ là một người vợ mà mọi thằng đàn ông khác đều mong muốn- tôi thầm nghĩ.
- - Tôi tới liền thưa công chúa! - Tôi nói đùa theo Vân.
Hôm nay tôi hứa với vân sẽ chở cô đi dạo Sài Gòn, cô muốn xem lại thành phố này sau gần bảy năm xa cách. Tôi chở cô sau xe, vẫn như ngày xưa, chúng tôi đi vòng vòng Sài Thành, ăn uống và trò chuyện. Những câu chuyện xưa cũ của hai đứa, từ thời cấp ba trốn học bị cô la cho tới thời gian ôn thi đai học, Vân luôn nhớ tất cả về tôi, còn tôi, không gì cả. Cái bóng của em trong tôi quá lớn, khiến tôi quên hết xung quanh, tôi nhìn Vân với ánh mắt tội lỗi
- - Cậu vẫn còn nhớ à?
- - Chúng ta là bạn thân mà đúng không?
Vân luôn vậy, từng câu nói, từng cử chỉ đều rất ngắn gọn nhưng nghĩa cô muốn truyền tải thì không bao giờ thiếu.
- - Cũng hai tuần rồi nhỉ? Chắc đủ rồi! – vân nói.
- - Cậu nói gì?
Vân nhìn vào không trung, ánh mắt cô đượm một nổi buồn chất chứa. Ánh mắt ấy thật buồn.
………………………..V…………………………
" Có lẽ khi cậu đọc bức thư này thì tớ đang ngồi chờ để trở lại Mỹ, cám ơn cậu vì thời gian vừa qua, được ở bên cạnh cậu tớ hạnh phúc lắm, dù tớ biết trái tim cậu không dành cho tớ, vậy thì tớ không muốn cưỡng cầu nữa. Từ lúc cậu quen Linh Nhiên tớ rất hụt hẫn, tớ chạy trốn tất cả, và Mỹ là nơi mà tớ nghĩ có thể quên được cậu, nhưng tớ đã sai, tớ không thể quên cậu, còn cậu thì chắc không nhớ gì về tớ cũng như kỷ niệm của hai ta nhỉ? Hay là tớ đòi hỏi quá nhiều từ một người bạn thân?. Tớ đã về Việt Nam để tự mình nói ra điều mà trước kia do nhút nhát mà tớ đã đánh mất cậu, chỉ đơn giản vậy thôi. Tớ đã cố gắng tỏ ra không có gì để ở bên cậu, lo cho cậu như một người tình, có lẽ tớ mãi là người đến sau mà thôi phải không? Tâm trí cậu không hề có tớ tồn tại, chỉ cần một phút thôi tớ cũng hạnh phúc lắm rồi nhưng mà tớ không có được diễm phúc đó. Tối hôm qua khi nghe cậu kêu tên Linh Nhiên, tớ đã biết mình nên dừng lại. Có lẽ tớ lại trốn chạy một lần nữa, trốn chạy cậu. Tạm biệt!
Nguyễn Thị Thanh Vân”
Tôi chạy đi, chạy thật nhanh, tôi phải kéo Vân lại, cô ấy đã chịu quá nhiều vì tôi rồi, tôi không để cô ấy đi một lần nữa, tôi không muốn mất cô ấy như mất em, không đời nào. Tôi chạy tới sân bay, tôi tìm Vân, không thể được, Vân chưa đi đâu, tôi như một người đã thức tỉnh sau nhiều cơn mộng mị.
- - Vân!
Tôi hét lên như đứa trẻ tìm được cái gì quý giá lắm, Vân ngồi đó trên một cái ghế chờ, tôi chạy lại và ôm lấy cô bạn. Vân hơi bất ngờ nhưng vẫn để im, nước mắt tôi trực trào, một người đàn ông đang khóc, đó là tôi, mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa, bây giờ thứ quan trọng nhất là có Vân.
Tôi và Vân ngồi cạnh nhau trong ô-tô, tôi chở Vân tới nghĩa trang nơi mà em đang yên nghỉ, tôi và cô bạn đứng trước mộ Linh Nhiên, một bó hoa được đặt trên mộ.
- Cậu là người đầu tiên khiến tôi quên mất ngày giỗ của Nhiên, không ai làm vậy được cả. Và bây giờ tớ đã biết trong giấc mơ Linh Nhiên nói gì với tớ rồi, cô ấy muốn tớ hạnh phúc, và hạnh phúc của tớ bây giờ là cậu… .
Vân khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi quay qua khẽ lau đi những giọt nước mắt của Vân và ôm cô vào lòng. Tôi thì thào trong gió…
- - Từ nay, sẽ có người cùng anh đến thăm em rồi đó. Cám ơn em vì tất cả. cơn gió thoảng anh đã từng yêu!.
………………………..V…………………………
Từ khóa:
Truyện ngắn - Yêu chậm