Truyện ngắn - Một khi đã yêu
Chương 1
Mùa đông giá lạnh...
Sương trắng bao trùm...
Ánh nắng chiếu rọi xuống vườn đào một màu vàng nhạt, ánh nắng không đủ ấm để xoa dịu không khí lạnh của mùa đông, lớp sương mù vẫn chưa chịu tan đi mặc dù trời đã chuyển dần về trưa. " ui cha" cô bé rụt tay lại khi có một vị khách vô tình nhẫm lên tay, cô bé ngẩng đầu ngước nhìn vị khách vô tình ấy.
Gã đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm một thứ gì đó ánh mắt gã thất vọng bỗng rực sáng khi nhìn thấy một cây đào phía cuối vườn, gã bước vội đến bên ông chủ vườn đào nói như ra lệnh.
- Chặt cho tôi cành đào phía cuối vườn.
Ông chủ nhìn gã vẻ khó xử xong ông cũng nói.
- Nếu cậu thực muốn mua hãy hỏi cô bé kia.
Nói đoạn ông chỉ vào cô gái có tên rất ngộ mà cũng rất tây, Saphi là tên của cô gái, gã bước nhanh về phía Saphi nói như ra lệnh.
- Chặt nhanh cho tôi cành đào phía cuối vườn.
Nghe thái độ lạnh nhạt Saphi dừng tay thu dọn ngước nhìn, gã khoảng 22 tuổi hoặc nhiều hơn một chút, gã rất bảnh, lịch sự trong bộ đồ veston màu đen, gã đặt lên tay Saphi một xấp tiền rồi quay sang bảo con trai ông chủ vườn đào.
- Anh chặt cho tôi phải cẩn thận kẻo hỏng hết hoa.
Saphi ngơ ngác nhìn, hết nhìn gã rồi nhìn tiền trên tay đang múa, tung bay theo chiều gió, đây là lần đầu Saphi cầm số tiền lớn trong tay. Tiếng động cơ ôtô chuẩn bị lăn bánh Saphi giật mình vội lao lên đầu xe chặn lại, tiếng phanh thắng gấp đến run người, tài xế mặt tái xanh khi nhìn khoảng cách giữa người và mui xe chỉ trong gang tấc, gã hoàn hồn mặt tím đen vì giận gã quát.
- Đồ điên, muốn chết hả?
Saphi đưa xấp tiền ra trước mặt gã.
- Trả lại anh.
- Gì thế? Gã cau mày hỏi lại
- Tiền, trả lại cành đào cho tôi.
- Cô điên rồi à? Đồng ý bán cho tôi bảo trả lại là trả ngay hả? Giọng gã đầy vẻ bực bội
- Tôi đồng ý bán cho anh khi nào? Là tự anh chặt chứ.
Gã nhìn Saphi bằng nét mặt khó chịu như khỉ ăn phải ớt
- Muốn đòi thêm tiền thì bảo thẳng ra
- Nói nhiều quá, bảo trả thì trả mau lên
Người ngồi sau ghế phụ lái lên tiếng
- Mau đi thôi.
Gã tài xế tên là Khánh lễ phép lên tiếng.
- Cậu chủ, con bé này đòi lại hoa tính sao đây. Vừa nói gã vừa chỉ tay vào mặt Saphi, Saphi níu mày gạt tay gã qua bên
- Tôi ghét nhất ai chỉ tay vào mặt.
Cái người được gọi là cậu chủ vẫn ung dung ngồi trong xe tay nhẹ nhàng lật tờ báo gã lên tiếng
- Vẫn chưa đi sao?
- Con bé này cứ đòi lại hoa. Khánh trả lời.
- Trả thêm tiền cho cô ta, tôi không muốn chậm thêm.
Khánh nhìn gã rồi miễn cưỡng rút tiền ra trả, Saphi giật lấy trên tay Khánh rồi vòng qua bên gõ cửa xe, cửa kính từ từ hạ xuống bên trong xuất hiện một bộ mặt đẹp như tranh vẽ nét đẹp thể hiện sự lạnh lùng cô độc.
Vèo...vèo...xấp tiền trên tay Saphi ném thẳng vào mặt gã chưa kịp hiểu ra chuyện gì Hải Băng cảm thấy khó thở bởi có một bàn tay túm lấy cổ áo.
- Đừng tưởng có tiền muốn sao cũng được. Giọng Saphi đanh thét lại bỏ tay ra khỏi cổ áo của gã Saphi móc trong túi ra mấy tờ tiền một lần nữa lại ném vào mặt gã mà nói.
- Coi như tôi mua lại.
Saphi mở cửa xe lấy cành đào trước sự ngạc nhiên của Khánh, Saphi liếc xéo, phủi tay bước đi mãi lúc sau Khánh mới cất được tiếng nói.
- Cậu chủ.
- Đi thôi.
- Để con bé lấy đi dễ vậy sao? Chúng ta vất vả nửa ngày trời mới kiếm được một cành đào như ý.
- Bỏ đi.
- Nhưng...
- Nghe tôi nói gì không đã bảo bỏ đi. Hải Băng cáu gắt Khánh lặng lẽ lái xe đi.
Hình ảnh Saphi ném tiền vào mặt cứ quanh quẩn trong đầu, từ trước tới nay chỉ có gã mới có quyền ném tiền vào mặt người khác, đây là lần đầu gã bị ném trớ trêu lại là con gái, Hải Băng cố lật tung trí óc để nhớ ra xem gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ đó là ai tại sao ném tiền vào mặt mình một cách mạnh bạo, tiền cắt vào da thịt thật đau rát như ai đó cố tình tát thật mạnh vào mặt mình.
Cứ nghĩ mà vẫn chưa nghĩ ra mình đã gặp ở đâu, chỉ có điều thay đổi đó là mái tóc dài được cột cao, làn da trắng hồng, đôi mắt màu hổ phách rất lôi cuốn, đôi mắt thể một vẻ đẹp mờ ảo kỳ bí được bao bọc bởi lớp sương mù. " Đúng rồi" Hải Băng muốn đứng bật dậy khiến Khánh giật mình lệch tay lái, Khánh lên tiếng gọi mấy lần mà Hải Băng vẫn không trả lời.
Cô gái ấy chính là vị hôn thê của mình do mẹ chỉ định hôn ước đấy cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ trước khi qua đời.
Mỹ Linh có một nét đẹp trời ban tặng, chưa có một cô gái nào cùng trang lứa đẹp hơn, nét đẹp thể hiện sự kiêu xa khó gần nhiều chàng rất muốn chinh phục nhưng đều mang một nỗi thất vọng trong lòng, vậy mà Hải Băng không hề thích dù chỉ là một chút một chút thôi. Buổi tiệc 3 năm về trước Mỹ Linh mà gã biết có mái tóc màu hạt dẻ được cắt tỉa rất moden, Mỹ Linh hôm nay gã gặp lại khác hoàn toàn, có điều gã vẫn cảm thấy lạ tại sao Mỹ Linh không nhận ra người mà mình sẽ phải gả cho, tại sao Mỹ Linh lại ở đây rất nhiều vấn đề thắc mắc cần giải thích nhưng rồi tự đặt ra câu hỏi và tự mình trả lời cho câu hỏi đó.
****************
Ngôi biệt thự rộng lớn nằm ngay trung tâm thành phố vốn đã im lìm lạnh lẽo nay được dịp ồn ào mọi người đi ra đi vào để dọn dẹp nhà cửa đón năm mới, tiếng ông quản gia không ngớt đôn thúc người làm.
Khiết Văn mỉm cười khi nhìn thấy cậu con trai mới đi du học trở về, Hải Băng không thèm để ý đến cha mình chỉ đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà, mọi vật xung quanh vẫn như cũ không có gì thay đổi, ngôi nhà vẫn lạnh lẽo như mọi khi, người giúp việc lặng lẽ đi vào đi ra như một bóng ma lầm lối họ chỉ cặm cụi lo công việc của mình.
Hải Băng bước thẳng về phía phòng của mình lúc này cậu chỉ muốn nghỉ ngơi sau một chặng đường dài.
- Anh Băng. Tiếng gọi lảnh lót cất lên từ ngoài cửa, một thân ảnh nhỏ đem theo mùi hương thơm lao tới ôm lấy cánh tay Hải Băng khiến cậu giật mình không kịp phản ứng.
- Anh về mà không nói cho em biết, may mà dì Lan nhìn thấy báo cho em hay. Giọng cô gái như hờn như trách. Hải Băng giật mình nhìn cô gái, cô gái tuổi 15 đến 16, mái tóc ngắn cắt tỉa rất gọn gàng tạo cho khuôn mặt vốn xinh đẹp nay càng đẹp hơn" Cô gái trưa nay tại sao lại..." đúng thế vì khuôn mặt này rất giống cô gái đã ném tiền vào mặt mình, chỉ có điều hơi khác một chút, cô gái gặp ở vườn đào có mái tóc đen tuyền dài tuyệt đẹp, cô gái có nét đẹp yêu kiều thơ ngây, mới gặp lần đầu đã có cảm tình, còn cô gái đứng trước mặt lại có vẻ đẹp kiêu xa, chói lọi như ánh nắng mặt trời khiến người ta có cảm giác khó gần, cô gái ở vườn đào có nét đẹp dịu hiền như ánh trăng rằm khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn, đưa tay chạm vào để nắm bắt lấy vẻ đẹp " Mình có bị ảo ảnh không?" Hải Băng thầm suy nghĩ quên rằng mình đang muốn đi nghỉ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc chỉ khác nhau về mái tóc một ngắn một dài.
Mỹ Linh ôm chặt lấy cánh tay không chịu buông miệng tíu tít hỏi không ngừng không hề chú ý đến biểu hiện của Hải Băng.
Mỹ Linh đưa ra trước mặt Hải Băng một hộp qùa được gói rất cẩn thận
- Em lựa chọn mãi mới được như ý hy vọng anh sẽ thích.
Hải Băng do dự hồi lâu mới nhận.
- Mình đi chơi nhé. Mỹ Linh đề nghị
- ....?!
- Đi nhé anh...
Khánh nhìn thấy nét mặt nhăn nhó khó chịu của Hải Băng thấy vậy bèn lên tiếng.
- Cô Mỹ Linh hãy để hôm khác đi được không, cậu chủ cả ngày ngồi trên máy bay cũng đã thấm mệt nên cần được nghỉ ngơi.
Mỹ Linh nhìn nét mặt Hải Băng sau đó miễn cưỡng ra về, chỉ có thế Hải Băng bước nhanh lên lầu
- Ơ...cậu chủ. Khánh tròn mắt nhìn thấy Hải Băng ném hộp quà vào sọt rác.
- Cô Mỹ Linh tặng tại sao cậu lại...
- Nếu anh cảm thấy tiếc hãy nhặt lấy mà dùng.
Hải Băng bước nhanh về phía phòng của mình.
Ánh lửa bập bùng trong phòng khách, ông quản gia lặng lẽ thêm củi vào lò.
Tích tắc...tích tắc chuông đồng hồ điểm đúng 7h tối vậy mà cha con họ vẫn chưa nói với nhau một lời nào, kể từ ngày mẹ qua đời khoảng cách giữa hai cha con ngày càng lớn, tình cảm cha con ngày càng mờ nhạt theo tháng năm.
- Ông chủ. Tiếng nói trầm êm dịu cất lên phá tan bầu không khí yên lặng tĩnh mịnh trong căn phòng, mọi suy nghĩ giữa hai cha con họ đều tiêu tan, từ ngoài cửa phòng khách một người đàn ông trung niên có khuôn mặt phúc hậu hòa nhã bước vào, trên tay là cành đào, một lần nữa Hải Băng giật thót mình khi nhận ra cành đào còn buộc sợi ruybăng màu trắng do chính tay mình buộc, cũng vì cành đào ấy mà bị ném tiền vào mặt, cậu vốn tin đàn bà chỉ thích hai thứ" tình và tiền" như mẹ kế của mình nhưng sự việc lại hoàn toàn khác cô gái còn hào phóng ném tiền cho thêm.
Người đàn nhẹ nhàng lên tiếng.
- Qùa con gái tôi tặng ông nhân dịp đón năm mới.
- Con bé này cũng thật là...Khiết Văn mỉm cười đón nhận từ tay người đàn ông có tên là Minh
- Cậu ngồi xuống ghế đợi tôi một chút.
Ông quản gia đón nhận cành đào từ tay của Khiết Văn
Minh lễ phép chào Hải Băng còn cậu thờ ơ gật đầu đáp lại, Khiết Văn đi ra ngoài phòng khách lúc sau trở lại trên tay là tập hồ sơ Khiết Văn đặt lên tay Minh.
- Thưa ông đây là...Minh nhìn hồ sơ xong mới hỏi.
- Lẽ ra tôi đưa cho cậu sớm hơn, nhưng vì công việc bận rộn tôi quên mất.
Minh nhìn tập hồ sơ trên tay mà trong lòng bỗng thấy run run.
Trường Hoàng Gia nhắc đến cái tên cũng đủ biết trường học cao qúy ra sao, đây là trường học giành cho các con em nhà đại gia, học phí rất cao ai yếu tim nhìn vào có thể bị ngất, điều kiện học tập liệt vào hàng chuẩn Quốc Tế, với kinh phí ọp ẹp như gia đình Minh thì không thể nào cho con theo học được, tiền lương ít ỏi chỉ đủ lo tiền thuốc thang cho vợ, điều đáng nói ở đây Minh không muốn cho con theo học tại trường Hoàng Gia bởi còn có một nguyên nhân khác. Thấy ánh mắt Minh hoang mang lo lắng Khiết Văn vỗ vai Minh và nói.
- Cậu đang lo về kinh phí học tập cho con à, về vấn đề này cậu không cần phải lo.
- Ông chủ...
- Thực lòng mà nói tuy chưa gặp con ông lần nào mỗi lần chỉ nghe giọng con bé qua điện thoại tôi thấy rất có cảm tình và coi con bé như con của mình đáng tiếc năm bảy lần đề nghị cậu đưa con bé tới để tôi gặp mặt cậu đều chối từ, lần này cậu đừng mong tôi sẽ bỏ qua về nhà thu xếp rồi đưa con bé lên.
Minh vẫn do dự, thực lòng mà nói Minh rất muốn cho con mình theo học ở nơi có điều kiện tốt như vậy, còn có lý do khác khiến Minh không thể đưa con về thành phố, nỗi lo lắng luôn rày vò tâm trí trong mấy năm qua.
- Bà nhà đã đỡ chưa? Khiết Văn lên tiếng hỏi đã lôi Minh về hiện tại.
- À...nhà tôi cũng đã đỡ hơn lúc trước.
- Nhớ đưa con bé lên ăn tết cùng gia đình tôi, nếu không tôi sẽ theo cậu về quê...
- Hả...? Minh giật mình phản ứng mạnh
- Mỗi lần tôi nhắc tới con bé nét mặt cậu không được tự nhiên cho lắm, có điều gì sao?
- À...à không có gì. Minh vội xua tay, để tránh Khiết Văn hỏi nhiều Minh cáo từ ra về.
Hải Băng vẫn mải suy nghĩ về cô gái có mái tóc dài đen tuyệt đẹp, bờ môi mỏng manh cong cong khi cãi cọ, đôi mày lá liễu co vào rồi lại giãn ra theo từng tiết tấu của nội dung câu chuyện, bóng dáng nhỏ bé dần khuất dần trong màn sương mờ ảo, cô gái như một nàng tiên chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi biết mất như một làn khói mong manh khiến cho người ta tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Chương 2
Trường Hoàng Gia
Gió thổi đem theo lá khô rơi xuống mặt đất, dãy hoa hồng đủ màu sắc được trồng ở hai bên cổng trường đang đung đưa theo gió như vẫy chào học sinh quay về trường sau một tuần nghỉ tết, học sinh gặp nhau cười nói vui vẻ ai cũng kể về kỳ nghỉ tết, tiền lì xì, khoe mua điện thoại mới...
Trường Hoàng Gia được thiết kế theo kiểu kiến trúc cổ điển của châu âu nhưng có phần cải tiến hơn, sân trường rộng lớn ở chính giữa có tượng đài hình con đại bàng giang rộng đôi cánh miệng phun ra những giọt nước nhỏ li ti lên cao thành cột nước trắng xóa, những bông hoa súng nở rộ dưới chân tượng, từng đàn cá vàng tung tăng bơi lội, đàn bồ câu bay lượn một vòng rồi đậu xuống tượng đài một số con xà xuống sân để tìm rỉa những mẩu bánh mì còn sót lại do các cô cậu học sinh để lại, cách đó 100 mét là tấm bản đồ điện tử khổng lồ của hệ thống trường học, cứ cách nhau 100 mét là chiếc TV màn hình tinh thể lỏng 60 inch đang trình chiếu, quảng cáo cáo các hoạt động của trường, tiếp đó là thảm cỏ xanh được trồng thiết kế theo kiểu mạng nhện lối đi được lát đá hoa cương màu rêu cách nhau 10 mét có đặt ghế đá và cột đèn cao áp dạng cây nến, dọc hành lang có rất nhiều cây hoa cây cảnh đẹp và lạ mắt.
Saphi không hề nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ học trong một ngôi trường nổi tiếng mà bao người mơ đến, thường ngày Saphi rất nhanh nhẹn hoạt bát vậy mà hôm nay lại cảm thấy mình rất nhút nhát luôn nép vào cha để tìm sự che trở, đi đến đâu Saphi đều cảm nhận bao nhiêu con mắt mở tròn xoe kèm theo sự ngạc nhiên nhìn, tóc gáy Saphi dựng đứng có cảm giác sẽ có điều chẳng lành đang đợi mình ở phía trước.
Minh gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng, từ trong phòng vọng ra tiếng ho khan sau đó là tiếng trả lời.
- Vào đi.
Saphi tròn mắt khi nhìn thấy Hải Băng, cậu ta ngạc nhiên cũng chẳng kém, gương mặt một lần gặp ngàn lần không thể quên đã thẳng tay ném tiền vào mặt mình.
- Chào cậu chủ. Minh lễ phép chào
Hải Băng chẳng khác gì là một khối băng khổng lồ được đặt trong phòng kính gã quay mặt đi hướng khác thái độ rất thờ ơ lạnh đạm ngay lần đầu chạm mặt Saphi đã ghét lần này càng ghét hơn. Minh kéo tay con gái ra trước mặt mình.
- Cậu chủ đây là Saphi con gái tôi.
Hải Băng liếc một cái sau đó quay đi.
- Chào cậu chủ đi con.
- Con không phải tôi tớ của gã việc gì con phải chào như thế.
- Saphi. Minh khẽ gắt, Saphi nhìn cha như hờn như trách.- Chào cậu chủ đi con.
- Chào!. Saphi quay mắt về hướng cửa sổ để chào rất cộc.
- Xin lỗi cậu chủ con gái tôi tính vốn ngang ngạnh tôi sẽ dạy bảo sau.
Saphi trừng mắt nhìn cha rồi nhìn Hải Băng thoáng thấy Hải Băng nhếc mép cười mà như không cười Saphi bước thẳng ra trước mặt Hải Băng rồi chỉ tay thẳng mặt nói như quát.
- Cái đồ đáng ghét dòm cái mặt cũng không thể ưa nổi...
- Saphi. Một lần nữa Minh lại gắt con, đây là lần đầu Minh nặng lời với cô con gái yêu của mình hẳn là con gái sẽ bị tổn thương một chút. Saphi cúi đầu tay xoắn vạt áo nhăn nheo đến mà tội Minh nghiêm khắc nhìn con và nói.
- Xin lỗi cậu chủ đi con.
- Cha. Saphi lay tay cha nũng nịu
- Xin lỗi đi con. Minh giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng chất giọng vẫn nghiêm khắc, biết không thể nào làm thay đổi ý của cha Saphi miễn cưỡng ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Xin lỗi. Mặt Saphi hướng ra phía cửa sổ tuy vậy Saphi vẫn biết Hải Băng liếc nhìn mình một cách đầy đắc ý kiêu ngạo nụ cười mờ ám khẽ lướt qua bờ môi mỏng, Saphi cau mày khó chịu.
- Vì cha tôi mới chịu xuống nước bố thí cho anh lời xin lỗi.
- Saphi.
Saphi phụng phịu nhìn cha, đến lúc này thầy hiệu trưởng mới ngước nhìn hiệu trưởng lau kính đeo lên mắt lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.
- Con gái ông à? Hiệu trưởng hỏi
- Vâng.
Hiệu trưởng nhìn Saphi sau đó quay sang Hải Băng.
- Khu A dãy 5 tầng 2 phòng học số 306 hai cô cậu hãy tới đó nhận lớp. Saphi đang định nói gì đó nghe vậy vội nuốt lời nói lại suýt thì bị sặc.
Bao nhiêu con mắt đều đổ xô nhìn vào học sinh mới, đám nữ sinh mắt long lanh hình trái tim nhìn Hải Băng, họ rất vui khi Hải Băng quay trở về mang theo một vẻ đẹp chết người, gia thế hoàn cảnh của Hải Băng ai ai cũng biết cậu là con trai độc của nhà họ Hoàng đứng vị trí thứ 2 trong danh sách 20 nhà tỷ phú giàu nhất nước. Điều mọi người quan tâm nhất chính là Saphi mang khuôn mặt giống Mỹ Linh, sau khi nghe phần giới thiệu lớp ồ lên rồi lần lượt các ánh mắt từ tò mò ngưỡng mộ dần chuyển sang xem thường khinh bỉ.
- Hoá ra là nhà quê ra thành phố,nom thế mà cũng được vào đây nhỉ.
- A hình như chỗ nó ở toàn bọn thổ thôi.
- Xí cứ tưởng con em nhà đại gia nào hóa ra chỉ là gia đình con ở.
- Thời buổi này osin cũng cao giá lắm đấy đây gọi là osin học đòi làm đại gia mà.
- Rác rưởi ở quê đặt chân lên thành phố chỉ tổ ô uế hơn thôi.
- Ừ, trường này chỉ giành cho những đứa như tụi mình nó vào đây mất danh giá của trường quá.
Ai ai cũng bàn tán nói Saphi thế này thế kia, nhà quê có mùi phèn hôi tanh những lời như vậy Saphi không hề quan tâm quan niệm sống của Saphi rất đơn giản" sống phải vui vẻ, sống hết mình với những gì mình thích, không sống trái với lương tâm, đạo lý cho nen mình không việc gì phải sợ phải hổ thẹn" ừ thì là nhà quê đó đã sao nào? Cha là tài xế cho nhà Hải Băng thì đã sao hơn nữa đâu phải ngửa tay xin tiền nhà họ mà họ cứ chê bai khinh bỉ đến vậy, đấy là công sức mà cha đã bỏ mồ hôi nước mắt vất vả kiếm đồng tiền nuôi gia đình. Saphi luôn cho rằng ông trời rất công bằng không thiên vị ai, ông trời cho họ vinh quang phú qúy nhưng sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng tiền tài vật chất không thể mua được đó là" tình yêu thương" vì thế mới có bài hát" Người giàu cũng khóc". Gia đình tuy khó khăn nhưng ông trời đã ban cho Saphi một người cha đồng thời cũng là một người bạn đáng kính bên cạnh còn có người mẹ tuyệt vời như vậy còn mong điều gì hơn.
Đám nữ sinh xúm vào thi nhau hỏi về Hải Băng.
- Biến. Lời nói từ cửa miệng Hải Băng văng ra như một luồng gió bấc tạt vào mặt khiến đám nữ sinh sững người tầng số phát thanh đang ở độ " Hot" đều tịt hẳn mặt chúng tái xanh, Bị tẽ tò lập tức chúng xoay chuyển mục tiêu nhanh chóng để chữa thẹn, tên nam sinh ngồi gần đấy cố ý ném phấn vào Saphi một người khởi sướng cả hội làm theo miệng chúng hô hét phấn khích còn Saphi như đã rơi vào tổ hồ ly.
- Biến đi đồ nhà quê, chỗ này không phải giành cho mày.
- Cút, xéo...
- Biến nhanh cho khuất mắt nhìn thấy đã ngứa cả mắt rồi.
- Chết mày chưa đồ con rệt, ném cho nó chết đi.
Trước sự tấn công tập thể theo phản xạ Saphi chỉ biết ôm lấy đầu để tránh những luồng đạn đang lao tới, tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài hành lang nhốn nháo hẳn bởi vì khi nghe tin Hải Băng đã đi du học trở về một phần nữa cũng là để ngắm dung mạo đẹp như tranh vẽ, nét đẹp của cậu đẹp theo kiểu lạnh lùng rất lôi cuốn, sắc đẹp của cậu chẳng khác nào là làn khói thuốc phiện.
- Tránh ra. Tiếng thét chói tai vọng lại đám đông đang nhốn nháo bỗng im lặng, phía bên kia hành lang một nhóm nữ sinh khối A dãy 10 tầng 5 phòng học số 702 mặc đồng phục lớp 10A/702 màu xanh tía viền đen mỗi một dãy sẽ phân biệt màu sắc của đồng phục như vậy rất dễ nhận ra các nữ sinh thuộc khối nào.
Cô gái được mệnh danh là hoa khôi của trường xuất hiện theo sau còn có mấy ngườn nữa đi theo để phụ họa, cô gái xinh đẹp ấy tên là Mỹ Linh và tất cả nam nữ sinh đều biết Mỹ Linh là vị hôn thê của Hải Băng, thế nhưng chẳng có ai ngăn cản được những người yêu thích cái đẹp. Đúng vậy con gái trường Hoàng Gia rất nổi tiếng trong lĩnh vực mê" giai" đẹp thấy "giai" đẹp ánh mắt cáo già bỗng trở thành mắt nai đến dễ sợ, cứ yêu đi yêu không ai cấm ở tuổi mộng mơ không yêu quá uổng, cái tuổi mộng mơ rất dễ bị say nắng choáng ngợp vì cảm xúc thoáng qua, có yêu mới biết khổ đau mặc dù biết tình yêu đó là vô vọng nhưng biết đâu số phận lại mỉm cười thì sao? Phái nữ đặt ra một tiêu chuẩn đẹp trai nhà giàu.
Mỹ Linh bước qua đám đông, mỗi bước đi thật kiêu xa ánh hào quang phủ lấy gót sen "wa" bọn con gái thốt lên, Mỹ Linh là cô con gái độc của nhà họ Triệu nhà họ Triệu đứng vị trí thứ 3 trong top 20 nhà tỷ phú.
Hải Băng không thèm chú ý đến sự có mặt của Mỹ Linh tay vẫn nhẹ nhàng lật tờ báo kinh tế lâu lâu lại chỉnh gọng kính, mọi hoạt động xung quanh Hải Băng không hề quan tâm.
- Anh...Mỹ Linh kéo dài giọng - Em đến mà anh cứ làm ngơ không à.
Hải Băng liếc nhìn xong lại cúi xuống tiếp tục đọc, tất cả mọi âm thanh đều lắng đọng để theo dõi cặp phu thê.
- Ááá...Cô bạn đi theo Mỹ Linh hét toáng lên rồi chỉ chỉ, mọi người ở ngoài hành lang nhìn theo phát hiện một điều thú vị.
Mỹ Linh mắt mở to nhìn Saphi, miệng há hốc, cũng đúng sốc là phải khi gặp bản sao của chính mình, điều dễ phân biệt ra là ở mái tóc, Saphi cũng ngạc nhiên chẳng kém. Nét mặt Mỹ Linh trầm xuống đôi mày liễu níu vào rất khó coi vậy là danh hiệu hoa khôi bị chia đôi.
Tin hung đồn nhiều tin lành đồn xa nhưng tin lành ở đây bị chôn vùi. Trường Hoàng Gia ở đây không có khái niệm tin lành chỉ có khái niệm tin xấu, họ luôn tìm bới nhược điểm của người khác ra để làm chủ đề của câu chuyện, thêm mắm thêm muối một chút gia vị câu chuyện sẽ trở nên hấp dẫn hơn, giữa họ luôn phân chia ra từng giai cấp thượng lưu chơi với thượng lưu trung lưu thì chơi với trung lưu.
Họ đồn rằng hai người đó là chị em song sinh, ý kiến này bị bác bỏ, ý khác thêm vào họ cho rằng Saphi đi chỉnh hình lại được loại bỏ vì Saphi thuộc tầng lớp hạ lưu, cuối cùng cũng thống nhất ở một điểm hai người rơi vào trường hợp tương tự như nữ ca sĩ Yến Trang và người mẫu Khánh Huyền khác cha khác mẹ sinh ra nhưng lại sở hữu khuôn mặt giống nhau đây là trường hợp hiếm có thứ hai. Sự việc đang diễn ra rất căng thẳng như một sợi tóc được kéo căng đúng lúc ấy chuông reo vào tiết học vang lên.
Đầu giờ.
7h30 phút...
Môn hóa...
Tiết cô Dương.
Bên ngoài hành lang...
Cộp...cộp...tiếng giày cao gót nện xuống sàn nghe rất rõ chẳng khác nào là khẩu súng liên thanh nhả đạn, lớp học nín thở khi cô giáo có biệt danh là phát xít Binladen xuất hiện, gam màu cô yêu thích màu đen, cấu tạo khuôn mặt trán dô, mũi cao, mắt dài sắc bén đã vậy lại là một mí, môi mỏng đỏ như ớt chín. Lớp đứng nghiêm trang, cặp mắt camera của cô bắt đầu hoạt động, cô chỉnh lại cọng kính trễ xuống sống mũi, cô bước tới bàn giáo viên cô vẫn thong thả chưa ra hiệu cho lớp ngồi xuống duy nhất một người ngồi xuống đó là Hải Băng, cô bước xuống cuối lớp nhìn nét mặt cô giáo cũng đủ biết chuyện không hay sẽ đến, nhìn lũ học trò mặt tái xanh chân tay run rẩy đây là dấu hiệu của bệnh sốt rét đang đến gần, cô Dương rất thích cảm giác lũ học trò run sợ, cô gõ gõ tay xuống bàn rồi cất giọng oanh vàng.
- Em và em bên cạnh có thể đi ra ngoài.
Cô bạn ngồi cạnh Saphi bèn đứng dậy đi ra ngoài Saphi thấy lạ bèn hỏi.
- Thưa cô đi đâu ạ?!
Cô Dương không trả lời câu hỏi của Saphi mà quay sang hỏi cả lớp.
- Em nào có thể nói cho bạn biết phải làm gì?
- Dọn vệ sinh. Lớp đồng thanh trả lời
- Vì sao phải dọn dẹp. Cô hỏi tiếp
- Vì không giữ vệ sinh chung.
Cô quay sang hỏi Saphi
- Em đã nghe các bạn nói gì chưa?
- Nhưng em...
- Không nhưng gì hết đi ngay. Từ "đi ngay" cô bỗng quát lớn vào tai Saphi, Saphi cảm giác như màng nhĩ đã bị thủng, lần đầu gặp phải cô giáo có bộ mặt lạnh như tiền hơn nữa từ đầu chí cuối toàn màu đen một cô giáo như thế đủ làm người ta hoảng, Saphi bước ra khỏi lớp theo sau là tràng cười.
Cốp..."ui cha" Saphi kêu lên khi bị cô bạn Vân Sa ném chổi lau nhà vào đầu Saphi xoa xoa chỗ bị đau và nói.
- Cậu mạnh tay với tớ thế?
Nét mặt Vân Sa tái vì giận.
- Tại sao không ngồi chỗ khác?
- Làm gì còn bàn trống để ngồi ngoài chỗ của cậu.
Vân Sa không nói gì thêm bèn đi dọn dẹp, thật là tồi tệ ngôi trường danh giá tiếng tăm vang dội khắp châu lục quy mô trường rộng lớn, trang thiết bị hàng đầu rất hiện đại vậy mà nhà vệ sinh chẳng biết dùng lời nào để miêu tả vừa bẩn vừa hôi hẳn là do lũ qủy học trò gây ra cho những ai có nhu cầu liệt vào danh sách sổ đen. Vân Sa vừa làm vừa oẹ oẹ do mùi qúa kinh, đối với Saphi lại là chuyện rất bình thường vì là gái nhà quê mà sợ bẩn thì làm được gì.
Tiết học cứ thế mà qua đi rồi tiết học khác lại tới vậy mà hai người vẫn chưa dọn dẹp xong bên ngoài tiếng nói vọng vào
- Có thấy con Vân Sa ở đâu không?
- Không thấy. Tìm nó có việc gì à?
- Cho nó một trận, con này phải đòn nặng mới chừa.
- Lại ghen à? À tối qua tao có nhìn thấy nó và hội trưởng bên nhau rất tình tứ.
Vân Sa ở bên trong nghe thấy vậy rất sợ, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra 4 cô gái xuất hiện.
- Ô la la...ai thế này? Hóa ra trốn ở đây vậy mà để tao kiếm mãi từ nãy tới giờ. Một trong 4 nữ sinh lên tiếng sau đó hất hàm "ư hứ" 4 cô không ai bảo ai bèn xông vào đá đấm tới tấp một nữ sinh rút điện thoại ra quay cười ha hả rất thích thú về trò đánh ghen tập thể, người nắm tóc xé tai, xé áo...để quay up lên Facabook của trường, Vân Sa chỉ biết gào thét "rầm" 4 nữ sinh giật mình.
- Làm gì vậy? Saphi lên tiếng, nhìn thấy Vân Sa nằm dưới sàn quần áo rách rưới.
- Dừng tay. Giọng nói uy quyền vang lên một bónh hình lao về phía Vân Sa.
- Hội trưởng. 4 cô gái mặt xanh xám, cậu con trai tên là Vương vội cởi áo khoác lên người Vân Sa, ánh mắt nảy lửa nhìn 4 nữ sinh nói như quát.
- Lên phòng tôi.
4 nữ sinh mặt tái không thể tái hơn được nữa lặng lẽ bước đi. Vương vỗ nhẹ vai Vân Sa.
- Ổn rồi, anh xin lỗi đã tới trễ.
Vân Sa dựa vào Vương khóc không thành tiếng.
Buổi học đầu tiên không thuận lợi.
Thân xác rã rời mệt mỏi.
Một năm mới gặp toàn sự xui xẻo...
Địa ngục.
Trường là cơn ác mộng không bao giờ tỉnh giấc, ai cũng cho rằng trường là chốn thiên đường đối với Saphi lại là chốn địa ngục đầy ác qủy luôn hại người. Trong căn phòng vắng lặng về khuya sương đêm lạnh lẽo bao trùm Saphi vẫn chưa thể nào nhắm mắt ngủ được, do chưa quen chỗ ngủ mới hoặc là nhớ mẹ nhớ nhà nhớ bạn bè lăn đi lăn lại cuối cùng giấc ngủ cũng đến.
Hôn nay là thứ bảy tính đến thời điểm này Saphi đã học được một tuần, chẳng ngày nào Saphi được yên ổ với lũ qủy trong lớp, tối đến chúng chỉ lo nghĩ ra thật nhiều mưu kế nhằm hành hạ Saphi, tệ hơn Mỹ Linh lại chuyển sang học cùng lớp để gần gũi với vị hôn phu. Hải Băng cái tên rất hợp với gã vẻ bề ngoài luôn toát ra vẻ lạnh lẽo, đến giờ ra chơi chỉ ở trong lớp đọc báo hoặc nói chuyện với cậu bạn bên cạnh vì hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, điểm giống nhau ở hai người chính là màu trắng, đeo kính cận, đọc báo, lạnh lùng đấy là điểm giống nhau giữa hai người họ. Hình như tất cả những người mang dòng máu lạnh đều được trời ban tặng sắc đẹp, tiền tài, địa vị... Gia Minh có làn da trắng như trứng gà bóc, môi hồng hào mỏng manh như cánh hoa đào, dáng người cao cân đối, tóm lại những điều tốt đẹp đều ưu ái cho phái có máu lạnh.
Vân Sa trở thành người bạn thân của Saphi, khi nhập trường Vân Sa cũng rơi vào trường hợp như Saphi.
lúc gặp nguy có người đứng ra bảo vệ đó là Vương, Vân Sa từ nhỏ bị gia đình bỏ rơi được một thương gia giàu có đem về nuôi, lúc mới nhập học bị chúng hành hạ cho thật tệ, chèn ép cô lập tưởng trừng không còn sống nổi may có thiên thần xuất hiện đúng lúc để bảo vệ che trở.
Tít...tuéttt...tiếng còi của thầy giáo dạy thể dục vang lên lớp tập hợp 4 hàng ngang để nghe giáo viên phổ biến nội dung của bài học, Gia Minh là lớp trưởng báo cáo tình hình sĩ số của lớp sau đó điều khiển lớp ôn lại mấy động tác đã học. Thầy giáo đảo mắt nhìn một lượt ánh mắt thầy dừng tại hai điểm, điểm thứ nhất chính là Mỹ Linh điểm thứ hai là Saphi bởi hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng phân biệt lại rất dễ, thầy giáo rất ấn tượng về Saphi ngay lần đầu bở cô bé có đôi mắt thật bướng bỉnh.
Giờ nghỉ giải lao Saphi ngồi phịch xuống đất.
- Này... Vân Sa lên tiếng.
- Ghê quá. Saphi kêu lên.
- Gì thế?
- Tay tớ quơ phải nước miếng ai nhổ .
- A...ghê chết, nước đây rửa đi nè. Vân Sa đưa cho bạn chai nước lọc. - Nè, sắp tới nhà trường tổ chức cuộc thi cậu tham gia không?
- Cậu tham gia không? Saphi hỏi lại
- Có chứ, đây là cuộc thi lớn 3 năm tổ chức một lần mà, cậu cũng tham gia nhé, phần thưởng hấp dẫn lắm đấy.
- Cậu nói vậy tớ thấy ham rồi, cậu tham gia môn nào?
- Bơi.
- Ặc... Saphi le lưỡi.- Mùa đông cậu bơi để mà chết à?
- Cậu chưa biết đấy thôi, mùa đông trong phòng kính nước ở bể đủ ấm, tham gia bơi cùng tớ nha.
- Tớ không biết bơi, hồi còn bé cùng bạn bè trèo cây hái hoa vối chẳng may bị ngã xuống vực đúng chỗ có người chết đuối, mắt mở như thế này nhìn tớ...
Saphi làm mặt ngáo ộp dọa, Vân Sa hét toáng lên còn Saphi bật cười giòn tan, nụ cười tươi chẳng may lọt vào mắt một người khiến người đó mất hồn trong mấy giây.
"BỐP" quả bóng chuyền từ phía bên kia bay thẳng vào đầu Saphi, mặt mũi Saphi tối sầm lại rồi nằm bất tỉnh dưới đất, bên tai gió thổi vi vu đầu óc mơ màng thật lâu Saphi mới tỉnh, đầu vẫn đau và choáng váng Vân Sa mừng rỡ.
- May quá cậu tỉnh lại rồi.
- Tớ, tại sao nằm ở đây?
- Cậu bị ngất.
- Tớ ngất...
- May mà Hải Băng bế cậu tới phòng y tế.
- Hả?!... Tên sát thủ máu lạnh ấy có lòng nhân đạo trời đất đảo điên mất thôi. Phản ứng đầu tiên khi nghe Vân Sa nói tới Hải Băng đưa xuống phòng y tế đã khiến Saphi giật mình.
- Cậu không tin à? Người ta bế cậu chạy một mạch tới phòng y tế.
- Tớ không muốn mắc nợ tên đó đâu đúng là oan gia ngõ hẻm.
- Cậu quen biết cậu ta lâu rồi hả?
- Thì mới biết đấy thôi, cậu biết ai đánh bóng vào tớ không?
- Không.
Saphi thở dài sau đó nằm dài xuống giường.
Cuối tuần mọi hoạt động vẫn diễn ra như mọi khi.
20:00:00
Tại hội trường rộng lớn, khán đài đã chật kín chỗ, khán đài A giành cho khối cấp III khán đài B giành cho khối cấp II khán đài C giành cho khối cấp I, cuối tuần ai cũng muốn giành cơ hội song ca cùng thần tượng đây là thời gian thoải mái để vui chơi tới khuya các ngày khác nhà trường quản lý rất nghiêm ngặt, lịch học cả sáng lẫn chiều, thời gian nghỉ ngơi tiếng rưỡi vào buổi trưa, buổi tối được nghỉ ngơi 3 tiếng sau 19:00:00 đến 22:00:00 quãng thời gian tự học, đây chẳng khác nào là một doanh trại quân đội, cuối tuần được tự do ai cũng thích, thích nhất khi được khoác lên mình những bộ cánh đẹp lỗng lẫy chứ không phải khoác lên mình bộ áo đồng phục nhàn chán ấy.
Hội trường trong không khí lạnh lẽo của mùa xuân người ta nói rằng mùa xuân ấm áp vậy mà mùa xuân ở đây rất lạnh lẽo, nhiệt độ lúc này là 15 độ dù lạnh lẽo đến đâu với không khí sôi động đã hâm nóng hội trường lên đến mấy nghìn độ, hàng nghìn cái đầu được tạo theo nhiều kiểu tóc, đủ mùi nước hoa thượng hạng lan toả hòa cùng không khí đến ngạt thở.
Vân Sa cũng tự tạo cho mình một kiểu tóc hợp với khuôn mặt, trong hàng nghìn hàng vạn người chỉ duy nhất một mình Saphi không trang điểm, ăn mặc rất đơn giản áo khoác màu vàng, quần ngủ, tóc dài buông xõa mái tóc dài gần tới đầu gối đen bóng thẳng mượt.
Tiếng vỗ tay như pháo nổ khi người xuất hiện trên sấn khấu là nam ca sĩ tuổi teen đang rất rất "HOT" năm nay 17 tuổi là cựu học sinh ưu tú của trường Hoàng Gia, tiếng hú phấn khích vang cả hội trường. Chí Dũng xuất hiện trong trang phục hơi ngố nghịch mang một chút miền hoang dã của những gã cao bồi miền tây, múa phụ họa là nhóm nhảy điên cuồng.
Phực...phực... Hội trường tắt điện tối om, khán giả nháo nhác như chim mất tổ, ánh sáng tròn màu vàng nhạt xuất hiện chỉ rọi vào Chí Dũng, Chí Dũng như một chàng Hoàng Tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, ánh hào quang toả sáng lấp lánh, ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc xoay tròn nháy dồn dập theo điệu nhạc khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt, giọng hát nhẹ nhàng được cất lên khiến người nghe muốn đắm chìm trong cảm xúc của mình, Saphi cứ ngỡ mình đang nằm mơ thường thì Saphi chỉ nghe trên đĩa CD, xem TV hoặc trên đài FM phát vào tối thứ tư hàng tuần, ca khúc kết thúc tràng pháo tay vang lên, kế tiếp màn biểu diễn văn nghệ của các lớp sau cùng mới là tiết mục giao lưu với các nghệ sĩ. Vân Sa không bỏ lỡ cơ hội cố gắng bon chen vào đám đông để xin chữ ký.
Saphi bị đám đông xô tới xô lui mất khá lâu mới thoát ra khỏi đám đông chân vừa đặt lên cầu thang liền bị Mỹ Linh ngáng chân ngã, một bàn tay cứng cáp nhưng rất mềm mại ôm lấy khiến Saphi nằm gọn trong vòng tay người ấy, đám nữ sinh tản ra cố mở mắt to hết cỡ ra nhìn, giấy phút bất ngờ qua mau trên đôi mắt nữ sinh hiện lên sự tức giận, ganh tị Chí Dũng không hề bận tâm đám nữ sinh tức lòi cả mắt, Chí Dũng nở nụ cười như thiên thần với Saphi, giọng nhẹ nhàng êm ái như khúc nhạc rất dễ đi sâu vào lòng người.
- Bạn hãy cẩn thận, lần sau sẽ không ai đỡ bạn như vậy đâu.
Saphi nửa tỉnh nửa mơ "ôi! Thật hạnh phúc có thể chết ngay bây giờ, anh ấy ôm mình, mình có nằm mơ không? Giọng nói của anh ấy thật nhẹ nhàng ấm áp, nụ cười thật mê hồn" Saphi bừng tỉnh khi Chí Dũng đã bước đi.
Cám ơn anh. Saphi nói với theo. - Em tên là Saphi anh hãy nhớ lấy cái tên Saphi học lớp 10/306.
Chí Dũng dừng bước quay đầu nhìn Saphi cô bé vẫy tay bye bye rồi mỉm cười, Chí Dũng mỉm cười đáp lại rồi bước đi, đi đã lâu mà Saphi vẫn ngất ngây, bao nhiêu con mắt nhìn vào Saphi rất giận, từ trước tới nay bọn con gái rất muốn được đứng cạnh đấy là ước mơ nhỏ nhoi nhất, mơ lớn hơn là nắm tay, ước muốn được ôm đều ấy là quá xa vời mà anh ấy chỉ liếc nhìn thôi cũng khiến bọn con gái từ bụng ta suy ra bụng người. Nhìn thấy Saphi được như vậy ai mà không tức, Mỹ Linh bĩu môi.
- Ôi! Ghê chưa, nhìn đã thấy ghét thấy trai cứ tít mắt vào.
Trước khi bỏ đi bọn con gái không quên đá vào chân Saphi vậy mà Saphi vẫn không hề hay biết, thật lâu Sau mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp lúc này Saphi mới cảm nhận được chân đau, khi trở về phòng Saphi cứ thao thao bất tuyệt thế này thế kia về Chí Dũng.
Vân Sa dí đầu Saphi.
- Tỉnh chưa? Mơ nhiều rồi đấy.
- Cho tớ mơ không được à?
- Mơ vừa phải thôi.
- Ui cha... Saphi ôm lấy trán xoa chỗ bị đau còn Hải Băng thì đặt tay lên ngực mình, Saphi nổi cáu khi bị đau cộng thêm bị giãn đoạn giấc mơ đẹp đang thêu dệt trong đầu.
- Đi đứng thế nào hả? Mắt treo ngược đằng sau à?
- Hừ! Mắt cô mới treo ngược đấy.
- Là anh í...đồ bốn mắt. Saphi quay người bỏ đi không thèm xin lỗi mặc dù chính mình đâm vào cậu ta.
******************
08:00:00 sáng.
Sân trường sặc sỡ những bộ cánh tuyệt đẹp khi các cô cậu chuẩn bị đi dạo phố, ngày chủ nhật Saphi có dự định đánh một giấc ngủ dài thật dài, dự định không theo ý khi tiếng gõ cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rất lâu cho tới lúc không chịu thêm được nữa Saphi mới chịu dậy.
- Mới sáng ra ai mà phiền phức thế? Saphi miệng làu bàu tay kia đã mở cửa.- Ủa là cha... Saphi reo lên.
- Con gái ngày càng biếng rồi đấy. Minh bẹo má cục đầu vào trán con.
- Là cha không báo trước cho con, gõ cửa không thèm lên tiếng nữa chứ. Saphi giọng điệu hơi oán trách.
- Cha muốn tạo sự bất ngờ cho con mà.
Saphi ríu rít kể cho cha nghe chuyện ở trường khiến Minh rất lo, Minh âu yếm nhìn con rồi hỏi.
- Mỹ Linh có gây khó dễ cho con không?
- Sao tự nhiên cha hỏi con như thế? Cha biết Mỹ Linh à? Saphi ngạc nhiên nhìn cha hỏi.
Minh vuốt tóc con xong nói.
- Mỹ Linh là hôn thê của Hải Băng cha biết Mỹ Linh có gì mà lạ.
- Ờ ha... Mỹ Linh quản cậu ta chặt lắm, còn gã thì như tảng băng lấy nhau về sẽ không có hạnh phúc cha có nói với con giữ hai người phải nảy nở tình cảm thì mới có hạnh phúc.
Minh xoa đầu con gái rồi nói.
- Có những chuyện người ta đến với nhau không phải vì tình yêu.
- Vậy, về điều gì hả cha?
- Có khi người ta vì gia đình hoàn cảnh mà ép buộc, có người vì ham danh lợi mà đánh mất đi bản thân dùng mọi thủ đoạn để có còn rất nhiều nguyên nhân khác, sau này lớn lên con sẽ hiểu cuộc sống rất phức tạp sẽ không theo ý ta, cả một quãng đường phía trước đều là chông gai cạm bẫy.
Minh thở dài bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt buồn khi nhìn vào Saphi, Minh rũ bỏ bộ mặt ủ rũ tươi cười nhìn con.
- Nào tiểu thư mau thay đồ đi rồi cùng cha tới nhà bác Văn.
- Thật không ạ? Saphi vui mừng nhảy lên ôm lấy cổ cha.
Minh ngoài miệng thì cười trong lòng lại đang lo lắng sợ mọi chuyện sảy ra ngoài ý, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Minh nhắm mắt cầu trời cho mọi chuyện đến đều tốt đẹp.
Khu vườn rộng lớn hiện ra trước mắt trong vườn được trồng rất nhiều các loại hoa, cây cọ có nguồn gốc từ châu phi...rất nhiều cây có nguồn gốc khác nhau trên thế giới. Minh dừng xe trước cổng được sơn màu đen, bên trái cổng có nút màu xanh đỏ đang nhấp nháy như đèn giao thông, trên cao chiếc camera mini đang hoạt động, nút màu đỏ phát ra một tia sáng nhỏ như chiếc kim khâu rọi thẳng vào trong xe, ánh sáng chạm vào màn hình cảm ứng điện tử nhỏ bằng máy tính bảng 8.7 inch, trên màn hình chạy ra một loạt con số sau đó cửa cổng kêu tít cánh cổng tự động mở ra, chiếc ô tô từ từ tiến vào trong cánh cổng sắt tự động khép lại. Đường tiến thẳng vào ngôi biệt thự được lát bằng đá tổ ong, hai bên lối đi là hàng trúc thẳng tắp kéo dài tới sân, trước sân là một bể bơi rộng lớn, tiếp đó là tượng đài nàng tiên cá ôm bình nước đổ xuống bể bơi thành con thác nhỏ.
Tiếng chó sủa khiến Saphi giật mình vội nép vào sau lưng cha, nhận ra được mùi quen con chó mừng quẫy tít đuôi, khịt...khịt...cảm nhận hơi lạ từ phía sau Minh con chó lại sủa ầm ĩ lông dựng nanh nhe ra để lộ hàm răng trắng và nhọn. Minh lên tiếng con chó nằm im lìm quẫy đuôi còn con mắt liếc nhìn Saphi nhe răng để cảnh cáo.
- Ông tới rồi à? Ông chủ đang ở vườn sau. Tiếng ông quản gia từ đằng xa vọng tới.
- Cháu chào Bác. Saphi nhanh nhảu lên tiếng chào, ông quản gia thoáng phút kinh ngạc ông mỉm cười đáp lại.
Lá trúc xào xạc trong gió đưa đẩy hạt sương từ trên lá rơi xuống đất rơi trên vai áo thành chấm nhỏ sau đó lan rộng ra, lấp ló sau giàn hoa lan là một người đàn ông tay thoăn thoắt nhặt tỉa lá vàng úa, người đàn ông có nước da trắng hồng khuông mặt giống Hải Băng, ông mặc bộ quần áo thể thao màu trắng sữa thấy Minh bước tới ông ngừng tay hỏi.
- Saphi đâu?
Minh ngó trước nhìn sau thấy con còn ở tít đằng sau đang nô đùa cùng chó con.
- Saphi. Minh lên tiếng gọi.
- Dạ! Con tới ngay. Saphi buông con chó xuống rồi chạy tới bên cha và Khiết Văn, Khiết Văn giật mình mắt mở thật to thật to để nhìn.
- Cháu chào Bác. Saphi cất tiếng chào đã kéo Khiết Văn về hiện tại, Khiết Văn mỉm cười xoa nhẹ đầu Saphi, Khiết Văn quay qua Minh rồi nói.
- Con gái cậu rất giống Mỹ Linh, kỳ lạ ở đời còn có chuyện không cùng cha mẹ lại sở hữu khuôn mặt giống nhau như thế.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc Minh có chuyện phải đi Minh xoa đầu con gái.
- Con ngồi chơi với Bác Văn nhé cha có việc phải đi xong việc cha sẽ đón con.
Ha...ha...ha tiếng cười giòn tan vang cả góc vườn.
- Bác cười gì ạ? Saphi hỏi.
- Bác chưa bao giờ thấy vui như hôm nay, cháu chơi cờ rất giỏi chẳng hổ danh là con gái của cha Minh, Bác chịu thua cháu rồi.
- Đấy là Bác nhường cháu đó thôi.
Ông quản gia đi tới đưa điện thoại cho Khiết Văn, Khiết Văn cầm điện thoại lên nghe.
Chương 3
Sương mù dần tan...
Nắng vàng buông xuống...
Cánh hoa đào bay trong gió...
Một buổi sáng chủ nhật thật đẹp, cơn gió nhẹ thổi qua đem theo mùi hương đến, trong khu vườn ngập tràn đầy nắng mai, làn gió nô đùa tung tăng trên những cánh hoa cơn gió mạnh từ đâu ập đến đem theo hơi lạnh rồi cuốn tung khăn quàng cổ màu trắng trên vai Saphi về phía trước, gió cũng cuốn theo cánh hoa đào trở thành trận mưa hoa, Saphi bước nhanh về phía trước, bước chân dừng lại khi khăn quàng cổ vướng lên vai một người.
- Tôi lấy khăn. Saphi lên tiếng.
Cậu con trai từ từ quay người lại, Saphi mắt mở to nhìn khi người ấy chính là Hải Băng, góc mắt Hải Băng còn hơi ướt tuy lớp sương mù bao phủ nhưng vẫn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má dù đã vội lau đi nhưng vẫn để lại dấu vết, nét mặt u buồn đau thương.
Thật không dám tin nét mặt tràn trề nỗi đau bi thương chưa đầy một giây đã trở nên lạnh lùng, đôi mắt đáng sợ có thể quật chết người luồng sát khí vây quanh. Trong lớp sương mù hình ảnh của Hải Băng chẳng kém gì một hồn ma, màu áo trắng hoà cùng màn sương tia nắng yếu ớt chiếu rọi vào người, cánh hoa đào vẫn rơi đây chẳng khác nào là một bức tranh ảo ảnh huyền bí.
Hải Băng tiến về phía Saphi, Saphi sợ hãi lùi về sau khi nhìn thấy bộ mặt đáng sợ có thể cướp đi tính mạng của mình ngay trong tích tắc, cho dù có sợ hãi Saphi vẫn mở to đôi mắt xuyên qua lớp sương để nhìn phía sau lưng Hải Băng là một ngôi mộ vẫn còn lan toả khói hương.
- Cô...nhìn thấy gì? Hải Băng hỏi nhẫn mạnh từng lời một mang theo ngữ khí rất lạnh, cậu nắm lấy tay Saphi khi định bỏ chạy.
- Buông mau...đau...đau quá. Saphi nhăn mày muốn khóc khi bị H
Từ khóa:
Truyện ngắn - Một khi đã yêu