Truyện ngắn - Hoa dại
Tôi đã quen với hình ảnh một cô gái đứng giữa đồng cỏ hun hút gió, vu vơ nụ cười chao rơi, tiếng hát mênh mang:
Chiên vàng chiếc lá
Hấp ngọt đám mây
Xào xanh đồng cỏ
Tẩm nắng bầu trời
Nướng cháy mùa hạ
Biết khi nào đong đầy
ấp ủ trái tình yêu chín...
Tôi vẫn ngỡ, e vốn là giọt sương mai hóa thành nàng tiên nhỏ để vỗ về nước mắt, làm yên lòng những tâm hồn đầy chênh vênh giữa cuộc đời đầy biến động. Bất cứ ai nhìn thấy nụ cười của em, sẽ êm dịu tận sâu đáy tâm khảm, tưởng chừng như có hàng ngàn cánh hoa thả trôi theo chiều gió, dịu dàng thăm thẳm. Tôi từng cố tìm bất cứ thứ gì trong đáy mắt e nhưng bất lực, nó trong veo như hồ nước mùa thu, chơi vơi mà gió vẫn thường trêu đùa đẩy ánh nhìn vào vô cực, xa vời vợi, kiếm tìm:
Em tìm gì trong nụ cười lao đao?
Em tìm gì trong tháng năm đổ gãy?
Em tìm gì trong kỉ niệm hao gầy?
Tôi đã từng xót xa cho mối tình của e mỗi lần thấy e hét lên ôm cơn gió hư ảo vào lòng, ánh mắt khẩn cầu, bơ vơ:
"Anh đến rồi à?"
Người ta bảo, e yêu một chàng "nghệ sĩ nửa mùa", lớn lên với em từ nhỏ, em hóa điên khi người đó rong ruổi du ca.
Em giống như một loài hoa dại, thanh khiết và hoang sơ. Âm thầm sinh sôi, lặng lẽ úa tàn, không ai thăm hỏi. Cả đời dệt mộng, mãi đuổi theo cơn gió ảo ảnh, vốn mãi thuộc về hư không. Hoa dại...có ở khắp nơi, nhưng dù có lan rộng đến đâu cũng không thể đuổi kịp cơn gió... Mãi mãi là chờ đợi, mãi mãi là xa xôi...
Nhưng thật lạ...tôi vẫn tưởng tượng ra một cái kết tốt đẹp cho chuyện tình của e nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, em sinh ra thuộc về mây trời, cỏ xanh, chơ vơ như một giấc mơ tàn, đi lạc giữa sắc trời ngả màu gió hoang...
Đôi lúc, nhặt lại những kí ức vụn vỡ, lại khe khẽ vu vơ...
Chiên vàng chiếc lá
Hấp ngọt đám mây
Xào xanh đồng cỏ
Tẩm nắng bầu trời
Nướng cháy mùa hạ
Biết khi nào đong đầy
ấp ủ trái tình yêu chín...
Từ khóa:
Truyện ngắn - Hoa dại