Home » Truyện Ngắn » Truyện ngắn - Một lần mắc lỗi
Truyện ngắn - Một lần mắc lỗi ★ Bài Viết : Truyện ngắn - Một lần mắc lỗi
★ Đăng Bởi :Vương Thành Hiệp
★ Ngày Đăng : Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014 lúc 05:29
★ Chuyên Mục:

Truyện ngắn - Một lần mắc lỗi


Nhìn đồng hồ trên tay xong, tôi hoảng hốt quay sang nói với lũ bạn: 
-Thôi chết! 21h 50 rồi cơ đấy! tớ về trước đây, tạm biệt! 
Nói xong, tôi dồn hết sức lực vào đôi chân, đạp thật nhanh về nhà. Hôm nay, tôi đi chơi với lũ bạn, chả là đi dạo thôi nhưng lại bị rủ rê vào những trò chơi vui nhộn. Là phạm nhân nên lúc nào cũng đổ lỗi tại người khác ấy chứ chính tôi cũng muốn tham gia lăm rồi khong cưỡng lại được nên cũng bị cuốn vào luôn. Sau khi cất xe, tôi rón rén đi vào phòng nhưng : 
-Quyên! Con đi đâu giờ này mới về hả con? Con có biết là mẹ lo lắng lắm không hả? Anh con đã đi tìm rồi đấy. -Mẹ nói mà tôi còn nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt mẹ dù mẹ đã cố kiềm chế. 
-Mẹ lo gì chứ! Con chỉ đi... đi học nhóm thôi mà mẹ! Không đến nỗi nghiêm trọng như mẹ nói đâu!-Dù không phải là lần đầu tôi nói dối nhưng không hiểu sao tôi thấy hơi áy náy. 
-Con học nhóm thật chư? 
-Vâng! Nếu mẹ không tin thì cứ gọi điện qua nhà cái Ly xem. Thôi! Con về phòng đây. 
Đi một mạch về phòng, tôi đóng sầm cửa lại. Bước vào phòng tắm, mau chóng rửa sạch hết những vết bẩn trên người. Sau khi thấy mình đã thực sự thoải mái, tôi leo lên giường và nhanh chóng lướt qua trong đầu mình lại những hình ảnh của ngày hôm nay, rồi đột nhiên nhớ tới mẹ, tôi không biết mình có nên qua xin lỗi mẹ hay không nữa? Sau một hồi suy nghĩ, tôi tự nhủ mình rằng: chuyện chẳng có gì to tát cả nên mình chẳng việc gì phải xin lỗi hết! Tôi nhắm mắt lại và chìm dần vào giấc ngủ sâu... 
Tôi thấy mình đang bước đi trong một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Xung quanh tôi bóng tối bao trùm hết tất cả, tôi không nhìn thấy gì và không nhìn thấy ai. Rồi bỗng nghe thấy tiếng ai đó đang khoc, tôi quay lưng lại và..."Ai kia? Chẳng phải là mẹ hay sao? Sao mẹ lại ở đây khóc thế nhỉ?".Tôi tiến lại gần và cất tiêng gọi mẹ:"Mẹ ơi!" nhưng mẹ không nghe thấy. Tôi tiến lại gần mẹ hơn, nghe rõ tiếng mẹ khóc và còn nghe rõ câu nói trong tiếng khóc nức nở của mẹ:"Tại sao chứ? Tại sao con gái của tôi lại có thể nói dối tôi cơ chứ? Tôi thật thất vọng về con gái của mình!" .Và tôi giật mình nhận ra rằng: đứa con gái đang khiến mẹ tôi thất vọng kia chinh là tôi. Là tôi ư? Nhưng tôi đã làm gì để khiến mẹ tôi buồn rầu như thế kia? va tôi nhớ lại câu chuyện lúc tối, tôi đã nói dối mẹ và tôi đã không nghĩ rằng việc đó lại có thể khiến mẹ tôi buồn đến thế. Và hình ảnh mẹ tôi biến mất. Tôi đưa tay quờ quạng trong bong tối để tìm lại hình ảnh của mẹ. 
-Cháu đã biết lỗi của mình rồi chứ? 
Tôi giật mình quay lại, một thứ ánh sáng lấp lánh chiếu vào mắt tôi khiến tôi phải đưa tay lên che lại như một phản xạ tự nhiên. Tôi hạ tay xuống và hiện ra trước mắt tôi bây giờ là một người phụ nữ tầm 30-40 tuổi, rất đẹp trong bô váy đậm chất thần tiên."Cô là...?" 
-Cháu không cần biết cô là ai nhưng cô nghĩ cháu đã tự nhận ra lỗi của của mình khi đã nói dối mẹ rồi đúng không? 
-Nhưng cháu đã không nghĩ răng điều đó nghiêm trọng đến như vậy. 
-Đúng là nó không quan trọng đối với một đứa trẻ vô tư như cháu nhưng đối với một người mẹ hết mực thương con và luôn muốn con minh trơ thành một con người trung thực thì việc đó như một nhát dao cắt đức niềm hy vọng của mẹ cháu dành cho cháu vậy! Cháu hiểu chứ? 
-Vâng! Cháu hiểu rồi ạ! 
-Bây giơ thì cháu phải nhận lấy một hình phạt để cô có thể biết được cháu thực sự nhân lỗi và muốn sửa chửa lỗi lầm của mình. 
-Một hình phạt a?-Tôi nhìn cô ấy với vẻ rất ngạc nhiên. 
-Cô sẽ biến cháu thành chú cún MiMi nhà cháu để cháu có thể thấy rằng mẹ cháu quan tâm tới cháu như thế nào mà cháu lại có thể nói dối mẹ cháu như vậy!Cháu hãy tự hối lỗi đi! 
"Cháu hãy tự hối lỗi đi!" 
Câu nói đó cứ âm vang trong đầu tôi cho đến khi tôi tỉnh lại. 
Tôi mở mắt ra và cực kì sửng sốt khi thấy minh đang năm trên chiếc giường nhỏ của chú cún MiMi nhà tôi. Tôi thốt lên:"Mình đang ở đâu thế này?" nhưng tôi lại càng sửng sốt hơn nữa khi nghe được tiếng phát ra từ miệng của mình chỉ là tiếng :"Gâu!Gâu!" vô hại. Tôi nhìn lại minh và xém chút nữa thì ngất đi khi thấy tôi đang ở trong thân xác của một con chó. Trong tâm trí tôi bây giờ lại hiện về những hình ảnh và câu nói của người phụ nữ lạ mặt trong giấc mơ:"Cô sẽ biến cháu...!Cháu hãy tự hối lỗi đi!" 
Dường như bây giờ tôi đã hiểu được tất cả những lẽ nào khiến tôi lại ở trong thân xác này."Rồi tất cả sẽ qua mau thôi" tôi tự nhủ minh như thế rồi đi vào trong nhà. Thấy mẹ đang làm bữa điểm tâm ở trong bếp, tôi định chạy tới và ôm mẹ nhưng khựng lại vì tôi chợt nhớ ra rằng tôi đang ở trong thân xác của một chú chó chứ không còn là bản thân mình nữa. Tôi buồn bã quay chân bước đi. Rôi bỗng một bàn tay ấm áp bế thốc tôi lên."Mẹ! Mẹ ơi !" tôi vui mưng cất tiếng gọi mẹ. Mẹ nhìn tôi và âu yếm nói :"Mimi ngoan nào! Đói rồi phải không? Đi với cô váo gọi chị Quyên , anh Tiến ra ăn sáng nhé, rôi mới tới lược Mimi sau, ha?!"."Gâu Gâu-Mẹ ơi con ở đây cơ mà!Mẹ có nhận ra con không? Con đây mà mẹ ơi!".Bây giờ thì tôi thực sự chán nản khi nhìn thấy mẹ mà không được gọi mẹ, toi cảm thấy thực sự hối hận vì đã nói dối mẹ để phải chịu hình phạt như vậy. Mặc dù trước đây đã từng có lúc tôi muốn trở thành Mimi để không phải nghe những lời dạy bảo của mẹ nhưng tôi đã không nghĩ rằng như thế tôi sẽ mất đi niềm hạnh phúc gọi mẹ. Tôi tuyệt vọng bước ra cửa và đi ra ngoài đường. Tôi đi và nhìn khắp mọi thứ xung quanh, tôi thấy bác Hai, bác Năm đầu ngõ và cả cô Hoa của cửa hàng tạp hóa nữa nhưng họ không nhìn thấy tôi bởi bây giờ tôi chỉ là một con chó không hơn không kém. Tất cả họ là nhưng người hàng xóm rất thân thiện với tôi nhưng bây giờ thi tôi không thê chào họ được nữa, đơn giản chỉ vì tôi là một chú chó bất lực vi không nói được tiếng người. Tôi quay lưng lại và định trở về nhà ,rồi tôi thấy Hân ,Nga và Liên đang tiến về phía tôi, tôi định gọi nhưng lại thôi, vì tôi chắc rằng họ sẽ không hiểu được tiếng của một chu chó bình thường. Đột nhiên Nga tiến lại gần, bế thốc tôi lên rồi gọi các bạn đang còn đi đằng sau:"Niày! Đây chẳng phải là con chó nhà cái Quyên hay sao? Sao nó lại ở đây được nhỉ?"."Cậu đi mà hỏi nó ấy!".Liên đáp lời rồi cả bọn cùng cười. Tôi thấy mình thật ngu xuẩn khi trở thành tro hề cho đám bạn của tôi. Tôi nhảy khỏi tay Nga và chạy thật nhanh về nhà. Tôi dừng lại trước cổng, thấy trước sân có xe của cảnh sát nên tôi chạy vội vào trong. Lúc này thì tôi thực sự lo sợ gia đình tôi gặp phải chuyện gì đó không hay. Thấy mấy chú cảnh sát đứng trong nhà và mẹ tôi vừa khóc vừa nói gì đó. Tôi tiến lại gần hơn và tôi nhận ra rằng mẹ đang tường trình với chú công an về sư mất tích của tôi. Tôi sưng lại vài giây... Nhưng tôi không mất tích, tôi ở đây cơ mà! Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng hơn những gi tôi nghĩ. Mẹ thực đang rất lo lắng cho tôi, đứa con gái đã nói dối mẹ. Chỉ từ một lời nói không đúng sự thật của tôi mà khiến mọi chuyện trở nên rối răm như vậy sao? Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nhìn về phía mẹ và nghe rõ từng từ mẹ nói vói chú công an: 
-Chú cố gắng tìm giùm chứ không có nó chắc tôi chết mất! 
Lúc này thì tôi thấy chuyện mình gây ra không còn là một chuyện nhỏ nữa, hậu quả của nó thật đáng sợ. Tôi thấy mình hối hận hơn lúc nào hết. Tôi chạy lại, cố gắng dụi đầu vào chân mẹ và nói răng:"Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Con đây mà mẹ ơi!" nhưng vẫn chỉ là tiếng "gâu gâu" đáng ghét ấy. Mẹ vì quá lo cho tôi mà đá phắt tôi ra xa. Mẹ tức giận vì tôi nhưng không phải với tôi. Tôi bật khóc. Thấy mẹ như vậy ,tôi không trách mẹ mà thương mẹ nhiều hơn.Một người mẹ luôn lo lắng cho tôi mà tôi lại co thể làm mẹ buồn, tôi thấy mình thật hư hỏng.Dường như không biết làm gì nữa, tôi hét lên thật lớn: 
-MẸ ƠI ! 
... 
Tôi bật dậy và thấy mình mệt mỏi, một điều tự nhiên khiến tôi đưa tay lên che mặt để bình tĩnh lại.Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi mắt tôi. Tôi mở mắt ra và ... 
- Ôi! Tay mình đây mà. 

Nhìn lại lần nữa. Thật ngạc nhiên. tôi đã trở về với thân xác của mình. Tôi bây giờ là chính tôi. Hay quá. Tôi vui mừng khôn xiết. 
- Con sao vậy! Con tỉnh hẳn rồi chứ? Con đã miên man suốt một ngày rồi đấy, mẹ... 
Mẹ chưa nói hết thì tôi đã ôm chầm lấy thân hình gầy guộc nhưng ấm ám của mẹ. Tôi nói lên bằng cả tấm lòng mình: 
- Mẹ ơi! Con xin lỗi! Con thật sự xin lỗi! Con đã nói dối mẹ! Mẹ tha lỗi cho con chứ! 
Tôi buông mẹ ra và đưa ánh mắt hy vọng của mình lên mắt mẹ, chờ đợi. 
- Mẹ biết chứ! Mẹ biết con đã nói dối mẹ nhưng mẹ chờ một lời thú nhận và xin lỗi từ con! Và con đã không phụ lòng mẹ. Mẹ yêu con! 
Bây giờ thì tôi và mẹ ôm chầm lấy nhau. Niềm hạnh phúc vui sướng dâng trào trong tim mỗi người. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ và tôi muốn phút giây này dừng lại để tôi có thể khắc ghi nó vào một góc của tâm hồn như giữ lại một kỷ niệm khó quên, nhắc nhở tôi mỗi khi quyết định một điều gì đó bằng lời nói. Đôi khi, bạn thấy mình vô tội trước những gì xảy ra, đó chỉ là một vách ngăn bạn dựng lên, để trốn tránh sự hối lỗi. Nếu bạn cũng là một người thèm khát hạnh phúc như tôi thì xin bạn đừng có bỏ qua những lỗi lầm tưởng chừng vặt vãnh. Hãy chú tâm đến nó, biến nó thành hạt giấy và bỏ vào chiếc bình thủy tinh kỉ niệm. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để biết trân trọng những thứ thuộc về mình. Và toi mong rằng bạn không như tôi. Bạn nhé! 
Chia sẻ với bạn bè bài viết tuyệt vời này nhé
Share to Facebook Share to Twitter Share to Google+ Share to Stumble Upon Share to Evernote Share to Blogger Share to Email Share to Yahoo Messenger More...
Từ khóa: Truyện ngắn - Một lần mắc lỗi