Home » Truyện Ngắn » Truyện ngắn - Món quà từ chuông gió
Truyện ngắn - Món quà từ chuông gió ★ Bài Viết : Truyện ngắn - Món quà từ chuông gió
★ Đăng Bởi :Vương Thành Hiệp
★ Ngày Đăng : Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014 lúc 07:40
★ Chuyên Mục:

Truyện ngắn - Món quà từ chuông gió


Nó_1 cô nàng mơ mộng thích nắng,yêu mưa...,say sưa với chuông gió... Chẳng vậy mà khi gặp Gió nó kết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gió là 1 quán cà phê sách nhỏ nằm lọt thỏm giữa 1 sài gòn phồn hoa và đông đúc... quán vừa đủ rộng cho những chậu cây xương rồng be bé và từng chùm chuông gió đong đưa. không quá ồn ào và xô bồ như thế giới bên ngoài,gió lặng thinh đung đưa theo từng tiếng chuông reo êm như những bản tình ca 1 thời ngờ nghệch,mơ mộng vừa xa vừa gần vừa quen vừa lạ...và cả làn hương của 1 vàn hoa cúc dại thoang thoảng nhẹ nhàng.... Nơi này cũng là nơi mà nó gặp anh vì vậy mà nó cắm rễ ở đó đến nỗi mê luôn thực đơn của quán. Thế mà... Đã 3 tháng 12 ngày rồi nó không tới đây... Nó nhớ lắm,nhớ nhiều thứ,nhớ tiếng chuông gió reo nhưng có lẽ jờ nó đã là 1 cơn gió lạ... anh vẫn thế là "người ôm kỉ niệm" vừa lạnh lùng vừa ấm áp ,là chiếc chuông gió vô tình chẳng bao giờ cất tiếng... Nó mở cửa bc vào quán quơ đại 1 cuốn sách rồi gọi li capuchino và món tiramisu quen thuộc... " hey lâu rồj không gặp nhóc,dạo này đi đâu mà chẳng thấy tin tức gì hết vậy" anh Trung bồi bàn quen gọi nó "hì e có việc bận" nó cố cười thật tươi trả lời. " của e này. mà nhóc xử mãi 2 món này k ngán à a thì chịu á dễ ngán thấy mồ" vừa nói Trung vừa đẩy món ăn về phía nó "e thích mà hì nhưng nếu có gọi món khác thì quán mình cũg có có đâu" "ừ mà a Quân cũg lạ sao lại mỗi capuchino với tiramisu nhỉ?" "ừ" "Anh phục vụ ơi" tiếng khách hàng gọi. "nhóc vui vẻ nha a đi lm đã" "ừm a đj lm vui vẻ nhé" Nó bắt đầu với cuốn sách và nhấm nháp vị ngòn ngọt và béo ngậy quen thuộc,cuốn sách viết về "câu chuyện giữa mưa và nước mắt" cuốn truyện đã đọc rất nhiều lần thế mà giờ đọc lại nước mắt nó tự nhiên rơi từng giọt, từng giọt xuống ướt nhòe. Capuchino hôm nay đắng quá... Nó cũng gặp a vào 1 ngày mưa, thế mà nó lại cảm nắng a chứ... Thật tệ! Ngày đó nó chỉ mới là 1 cô bé 18 tuổj ngờ nghệch và ngây ngô chưa 1 mảnh tình vắt vai còn a đã 24 tuổi rồi chín chắn lạnh lùng ôm nỗi buồn và tình 1 yêu sâu sắc. Lúc đó nó dính vào cái gọi là "yêu đơn phương" nên ngày nào cũng "cây si" ở quán của a đọc sách và tiện thể... ngắm anh luôn.dần dần nó trở thành khách quen và bắt đầu quen anh.nhưng với tư cách là em gái,nó chia sẽ với anh mọi thứ ,thử tất cả các món ăn mà anh làm... Nhiều lần nó thẮc mắc tại sao quán lại chỉ độc 2 món capuchino và tiramisu thôi? a cười "sau này anh kể cho còn bây giờ thử đi cô bé" "oa oa hình này đẹp wá àk sao mà em nỡ uống đây?" nó thốt lên "nhóc trẻ con quá à cứ uống đi bữa nào anh làm cho li khác ha" " a hứa đó nha! ăn uống hoài e ú mất " " yên tâm đi ú dễ thương mà " a cười kí lên đầu nó "ngốc" "ui ya s a cốc đầu e chết hết nơtron thần kinh "thông minh" của em bây giờ" nó gắt lên vừa lấy tay xoa đầu. anh cười xòa trước câu nói của nó lấy tay vân vân những lọn tóc "nhóc vốn ngốc rồi mà ngốc thêm xíu nữa có sao đâu" hì "Ơ gì chứ! anh đứng lại đó" như vừa nhận ra mình bị "ngốc" nó xừng cồ lên đuổi theo a" " á... á..." " hả" Rầm.. "ui ya!!! sao không đau thế này nhỉ" (chẳng liên quan tí nào) vừa có 1 cú tiếp đất ngoạn mục nhưng nó chẳng có vẻ gì là đau đớn mà còn hồn nhiên hỏi. "thình thịnh thình thịch..." "e có thể nhấc mình ra khỏi... không? "à à " thình thịch thình thịch... vâng!!! nó vừa tiếp "người" chứ không fải tiếp "đất" và nạn nhân của nó là a! nó vội vàng đứng dậy mặt đỏ ửng lắp bắp... " e... e... e xin lỗi..." "thình thịch thình thịch" "á gãy xương con rồi mẹ ơi! này nhóc e "ấy ấy" lắm rồi đó!" "anh... anh... có s k? mà ấy ấy là gì ạ" nó lo lắng. "ấy ấy là ấy ấy ấy! ngốc làm s mà hiểu được" "hứ ứ thèm" "này heo ngốc e bữa nay bị cắt phần nhé năng mà tập thể dục vào ấy ấy lắm rồi ấy" "hả s lại thế! á à chết này chết này..." Giờ mới phát hiện mình bị xỏ mũi nó gắt lên huýnh 1 cái rõ mạnh vào người anh" "á chết tôi" "anh.. anh... có sao k?" nó hốt hoảng "gãy xương rồi! cô em gái mình khỏe thật hehe" "gì chứ? chết luôn đi!" nó giận zữ quát lên "hứ..." bỏ đi "anh xin lỗi mà anh chỉ đùa thôi" anh đuổi theo nó làm mặt hối hận xin lỗi. "không sao đâu mà " nó cố cười thật tươi! "phải cười thế này mới là heo ngốc em gái của a chứ hjhj" Ở bên a nó thấy thật hạnh phúc,nó cười nhiều hơn nhưng cũng buồn nhiều hơn,Nó đã hứa dù thế nào đi nữa nó nhất định sẽ không nói cho a tình cảm của mình nhưng... Nó không chịu được khi anh nghe chỉ xem nó là e gái. ---------------------------------------------------------------------------------------------- Anh mở quán cà phê này vì chị người a yêu đầu tiên và là quá khứ của anh.Chị yêu chuông gió,mê tít capuchino và tiramisu,yêu sách yêu mưa và yêu anh . anh kể cho nó nghe về chị 1 cách say sưa nhưng đôi mắt xa xăm và ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.chị có đôi mắt đen to tròn long lanh như bầu trời cao vút. tóc dài,và sống mũi cao.qua lời kể của a nó biết chị rất đẹp.Nó ganh tị với chị vì tất cả. Anh bảo nó giống chị lắm! bên nó anh có cảm giác rất bình yên,có lẽ vì thế nó là người đặc biệt... Nó rất dễ thương da trắng ưa nhìn và đôi mắt to tròn,đen, mái tóc cũng dài.... giống chị. Nó hay cười nhưng cũng hay buồn lắm nhưng chỉ nó biết thôi,nó thích a là bí mật! thế mà 1 hôm nó rụt rè nói cho a biết.... "anh à em yêu anh từ lâu lắm rồi có lẽ anh sẽ cho em là trẻ con không để ý tới nhưng em.... thật lòng em muốn biết trong tim a e có vị trí nào không?." "anh xin lỗi..........." "em hiểu mà nha chưa quên được chị hì mà thôi e đùa đấy' nó gượng cười thật tươi lần đầu tiên nó có cảm giác thất tình. Mưa rồi...... Nó bước đi trong làn mưa lạnh cóng nhạt nhòa,cơ hồ 1 vị mặn đắng len lỏi trên môi nó,NÓ ĐANG KHÓC..... "này nhóc em bị điên à sao lại dầm mưa thế này ốm đấy" lúc nó ra khỏi quán trời đổ mưa,anh chạy theo xem nó thế nào thì bắt gặp 1 con 'heo ngốc' ướt nhẹp giữa bầu trời.Đây là nơi mà chị mất.... " không sao đâu em khỏe mà hì lâu rồi k tắm mưa e muốn thử mát lắm ý" "ốm bây giờ có thôi đi không thì bảo... anh bực mình rồi đấy vào ô mau" " không anh về trước đi" Nó tiếp tục bước đi bỏ lại sau lưng là a với 1 nỗi buồn không tên.Những kỷ niệm từ 1 ngày lâu lắm lại ùa về trong anh thổn thức..... Mấy ngày sau nó ốm liệt giường,lên cơn nóng sốt.Trong cơn mê man nó bắt gặp 1 hình ảnh quen thuộc mơ hồ như hư ảo,vừa như có thể chạm tới nhưng lại xa vời vợi,nước mắt nó rơi xuống ướt đẫm... "a đừng xa e nhé! e yêu a thật rồi.Minh quân, minh....quân...." nó gọi tên a trong vô thức! chẳng biếtcó 1 người đang nhìn nó xót xa " a xin lỗi..." "nước... nước..." nó tỉnh dậy thấy cổ họng,khát khô,bỏng rát... "nước của em này..." anh đưa nước tới cho nó uống. A sờ tay lên trán nó xem xét "bớt sốt rồi nhưng còn nóng lắm! cố gắng nghỉ ngơi đi nhóc! a bảo rồi mà không nghe,cứ thích dầm mưa cho ốm cơ. Này ăn đi cháo anh nấu đó không phải ai cũng có diễm phúc được anh nấu cho ăn đâu! nên ăn khi còn nóng đi... cháo hành giải cảm tốt lắm đấy" nói rồi a múc thìa cháo bón cho nó! "e cảm ơn a" nó mở miệng thều thào " a e nhà mình cả khách sáo lm gì nhóc,nhanh khỏe nha anh trai dẫn đi ăn kem" nó cười nụ cười mặn đắng. Từ hôm đó nó cố chôn chặt tình cảm dành cho anh thật sâu trong tim ,tự nhủ lòng đó là tình cảm thoáng qua ngẫm 1 chút rồi cũng sẽ quên thôi sẽ dễ buông tay khi tình chưa đủ lớn. Nó tự đặt cho mình 1 ván cược! nếu chỉ là thoáng qua nó sẽ bình thản mà bên a lm 1 người em gái tốt, nếu chẳng phải nhất thời nó sẽ nói zs anh và chấp nhận ra đi nếu như điều nó sợ là sự thật... 2 năm sau... Nó vẫn thế vẫn ngốc nghếch và hay cười. vẫn âm thầm khóc và chôn chặt 1 tình cảm sâu sắc ở trong tim, nó vẫn bên anh như thế 1 cách nhẹ nhàng... Nhưng lí trí chẳng bao giờ thắng được con tim,nó nhận ra tình cảm nó dành cho a là thật chứ không phải là"tình đầu gió thoảng" như người ta thường nói! Nó vui vì điều đó, cũng buồn về điều đó nó sợ,cảm giác hụt hẫng ấy của ngày xưa. Tim nó đau lắm từng vết xước trên tim từ tí ti thì giờ đã thành 1 vết thươg sâu hoắm khó lành.Anh vẫn nhắc đến chị,vẫn kể về những kỉ niệm mà a và chị từng có, những ngày tháng mà a chị bên nhau, rồi bao nuối tiếc và khổ đau khi tình yêu vụt mất! A kể cho nó cuộc sống của a khi chị mất! nó cảm nhận được a đã tuyệt vọng, đau đớn và khổ sở thế nào khi chị bỏ anh." vô hồn và k cảm xúc" ,anh kể về ngày đưa tang của chị, anh không tới vì a không thễ chấp nhận sự thật nó biết anh yêu chị thế nào, thế rồi a trở thành người sa đọa và bê tha a buông lơi tất cả, nhưng cuối cùng a thức tỉnh,vì chị vì ước mơ của chị... "1 quán càfê nhỏ, có nhiều chuông gió, và từng khóm hoa trắng muốt... tinh khôi...." Nó không còn ganh tị với chị nữa vì so với chị nó may mắn hơn nhiều. ít ra thì nó vẫn được bên a không quá nhiều nhưng đủ để nó thấy hạnh phúc. Thế nhưng tình yêu vốn nhiều ích kỉ. nó không chịu được cảm giác ấy cảm giác trong người mình yêu có bóng hình của ng con gái khác cho dù nó chẳng là gì. Nhưng Nó GHen... Vậy là vượt qua sự ngăn cách tình cảm khi con tim dấu đi yêu thương.Nó ích kỉ muốn giữ anh lại cho riêng mình thế nên nó quyết định nói cho anh tình cảm của mình dành cho anh biết 1 lần nữa... " anh à em là gì trong trái tim a?" nó hỏi anh trong lòng lo sợ lắm "nhóc hôm nay sao lạ vậy có chuyện gì à" a nhìn nÓ ngạc nhiên. "a trả lời đi" nó dứt khoát. " thì... nhóc là cô em gái yêu quý của a và là 1 ng đặc biệt." anh trả lời trong lòng dâng lên 1 cảm giác khó tả. "có phải... vì e giống chị không?" "ừm thì cũng 1 phần nhưng ở bên e a thấy rất vui mà có chuyện gì à." " em yêu a và em là em không phải là ai khác.... không phải là THẢO VY mà là TƯỜNG VY. có bao giờ anh yêu em chưa???" Anh không trả lời,để lại đây là 1 không gian im ắng đến nghẹt thở... nó bước đi. Mưa rồi... ""Gió thất bại rồi chuôg chẳg reo Rồi mog mah chìm vào mưa nhớ Chuôg gió ơi! lần đầu đã lỡ sao chẳg quên đi nhớ mãi làm gì?" Nó lại ôm mưa để khóc cảm giác của 2 năm trc tràn về... Lạnh lắm... Nó ốm! a đến chăm sóc nó! nó mơ hồ thấy hình dáng của a và gọi tên a như ngày trước... 1 ngày xa xa ngờ ngệch ngây ngô... "e yêu a Minh quân..." nó thều thào trog vô thức... "a biết..." a nhìn nó áh mắt đau đáu 1 nỗi buồn. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Quân biết tìh cảm của Vy. từ 2 năm trước... nhưg a trốn tráNh... vì anh sợ... anh sợ sẽ làm cô tổn thương. anh không muốn vì mình mà làm ai đó phải khóc... nhất là với nó 1 người đặc biệt với anh... A không biết tại sao mình lại mở lòng được với nó có lẽ vì nó giống người ấy người đã bỏ a đi về 1 nơi xa lắm... Ở bên nó, anh thấy vui ,anh có thể chia sẻ cho nó mọi chuyện, những niềm vui hay nỗi buồn mà mà a chôn dấu... thật lâu thật lâu tưởng chừng như không bao giờ khơi ra được,ở bên nó tim anh bớt đau hơn... Vậy nhưng a chẳng biết tình cảm của anh dành cho nó là gì là iu là thích hay chỉ là tình cảm anh em,anh không chắc ! A phân vân lắm! Chỉ biết bên cô nụ cười của a sáng hơn... và đã hơn 1 lần tim a đã lỗi nhịp... Nó tỉnh dậy cổ họng khát khô nhưng anh chẳng còn ở bên chăm sóc nó,nó cười thì là vậy mà cuối cùng thì điều nó lo sợ cũng thành sự thật........ nó.......... chẳng là gì trong trái tim anh...... Rồi nó xách vali lên đường tới 1 miền đất khác,xa lạ bỏ lại sau lưng tất cả, mối tình đầu... Những tưởng thế là nó quên được nhưng không hình ảnh ấy vẫn đi theo nó trong những cơn mơ chập chờn,không lối thoát.... " trong đó có 1 cô gái lặng lẽ nhìn người mình yêu hướng về dáng hình của 1 người con gái khác,cô cố gắng níu giữ nhưng chàng trai cứ trôi mãi trôi mãi theo dáng hình của người con gái đó." nó tỉnh dậy vầng trán ướt đẫm mồ hôi,khóe mi ươn ướt... Đã hơn 3 tháng rồi có lẽ đã đến lúc về nhà thôi..... ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Nó thanh toán tiền,nói vài câu chào hỏi qua loa với anh phục vụ và bước đi trời sắp mưa... 'Này nhóc chưa gặp anh mà đã đi à..." anh gọi nó. Khi nó vừa ra khỏi quán thì anh tới ,anh phục vụ bảo nó vừa đi,anh vội vàng chạy theo gọI nó lại,Anh muốn nói cho nó một điều,mà đã rất lâu anh muốn nói.... "Anh.. " nó ngập ngừng bước chân dừng hẳn quay lại nhìn anh. "Tại sao lại bỏ đi mà không nói 1 lời như thế???" anh hỏi. Nó im lặng.mưa rồi... " Tại sao thế..." "Anh..........." Anh ôm chầm lấy nó những hạt mưa cứ thế cứ thế rơi xuống ướt đẫm... "Em đã đi đâu có biết anh lo cho em lắm không? anh tìm e nhưng không thấy?" anh nói trong màn mưa lạnh ngắt.... "" SAU KHI NÓ ĐI ANH MỚI NHẬN RA TÌNH CẢM CỦA MÌNH DÀNH CHO NÓ!!! ANH NHỚ NÓ LẮM NHỚ RẤT NHIỀU... ,ANH ĐI TÌM NÓ KHẮP NƠI NHƯNG VÔ VỌNG. NÓ BIẾN MẤT KHÔNG 1 TUNG TÍCH NÀO. ANH SỢ ANH SỢ NÓ SẼ NHƯ THẢO VY BỎ ANH ĐI VÀ MÃI MÃI KHÔNG TRỞ LẠI..." "Em..." "Đừng rời xa anh HEO NGỐC à ANH YÊU EM" Nó sững sờ không tin vào điều mình nghe thấy... lặng người đi... "ANH YÊU EM" anh tiếp tục nói... Và lần này nó chắc chắn là mình không nghe lầm niềm hạnh phúc vỡ òa trong tim nó,vậy là sau bao nhiêu ngày tháng cơn gió miệt mài đến rồi đi chuông gió đã reo... Bờ vai nó run lên.Nó khóc.... Anh nhẹ nhàng an ủi nó đặt lên 1 môi nó 1 nụ hôn chứa bao nhiêu mong nhớ và đợi chờ,1 nụ hôn yêu thương chứa vị mặn của nước mắt,1 nụ hôn bỏ lại quá khứ nơi đó có 1 cô gái mỉm cười... Mưa cứ rơi ở nơi đó có 2 người dưới mưa, nắm lấy bàn tay nhau thật chặt,thoang thoảng đâu đó có mùi hương nhè nhẹ của những khóm hoa cúc trắng muốt tinh khôi... rung rinh theo từng cơn gió..... và tiếng lanh lảnh reo của chùm chuông gió thật hay.... giữa cơn mưa............
Chia sẻ với bạn bè bài viết tuyệt vời này nhé
Share to Facebook Share to Twitter Share to Google+ Share to Stumble Upon Share to Evernote Share to Blogger Share to Email Share to Yahoo Messenger More...
Từ khóa: Truyện ngắn - Món quà từ chuông gió